Triệu Hoài tạm thời không thể hái Băng Linh Chi, vì vậy hắn ta quyết định hội họp với Hồ Nhã trước, bàn bạc đối sách sau. Chỉ là trận chiến của hai yêu bọn họ vẫn còn kéo dài, chưa có dấu hiệu kết thúc.
- Wa, đánh nhau gắt thế, còn hơn là đ·ánh g·hen nữa!- Triệu Hoài nhìn về cảnh tượng trước mắt, cảm thán không thôi.
Hai bên giao chiến, uy lực kinh thiên. Khí tức giao nhau, nhất thời khó mà phân ra thắng bại. Hiện tại, Hồ Nhã đã có thể tạm thời đối chiến với Ngư Minh Côn. Nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, về sau khó mà nói rõ.
Chân thân hộ thể, cô ta càng đánh càng hăng. Vô số chưởng khí đánh tới, mười phần mạnh mẽ. Nhưng Ngư Minh Côn cũng không kém, với lớp da dày của mình. Những đòn t·ấn c·ông đó, cứ như là muỗi đốt, không chút tổn hại.
Nó ngay lập tức phản công, phun ra hàng trăm q·uả c·ầu l·ửa về phía đối phương. Hồ Nhã nhịp nhàng né tránh, nhưng không quên đáp trả. Thế là một màn pháo đạn mưa rơi, diễn ra giữa trời.
- Con hồ ly nhà ngươi, lần trước mai mắn mới c·ướp được Hoả Liên Hoa trong tay ta, lần này thì đừng hòng lấy được Băng Linh Chi!- Ngư Minh Côn lớn tiếng mà nói, khí thế ngời ngời.
- Chỉ dựa vào con cá thối nhà ngươi, còn muốn ngăn cản ta. Đúng là nằm mơ giữa ban nãy mà!- Hồ Nhã không chịu yếu thế, mạnh miệng mà đáp trả.
Trong lúc giao chiến, bọn họ còn không quên đấu khẩu với nhau. Lời qua tiếng lại, càng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Còn về phần Triệu Hoài, tất nhiên là đã sớm nấp vào một bên tận tình quan sát.
Triệu Hoài muốn báo cáo tình hình với Hồ Nhã, nhưng khổ nỗi là cô ta đánh nhau quá hăng. Không còn biết trời trăng gió mây là gì nữa, nào đâu quan tâm đến hắn. Thì lấy cái gì mà báo với chả cáo.
- Hay là nhân cơ hội này, trốn đi? Hừm, nhưng mà để cô ta phát hiện ra, thì cái mạng của ta lại khó giữ. Hừm, món bảo vật kia mà bỏ qua thì uổng quá. Hừm, cũng có đến lượt ta quái đâu mà uổng với không uổng. Hừm, bỏ trốn vậy!- Triệu Hoài rơi vào trầm tư, suy nghĩ hồi lâu.
Đến khi hắn ta muốn bỏ trốn, tất cả đã quá muộn rồi. Hồ Nhã không biết từ đâu xuất hiện, trực tiếp túm lấy cổ áo Triệu Hoài. Hắn chưa kịp phản ứng, đã bị lôi đi. Cô ta ngược lại, không chút bận tâm.
- Con cá thối nhà ngươi, chuyện này chưa có kết thúc đâu!- Trước khi rời đi, Hồ Nhã còn không quên lớn tiếng mà mắng.
- Con hồ ly kia, muốn chạy!- Ngư Minh Côn muốn tiến hành t·ruy s·át nhưng lại nghĩ đến Băng Linh Chi còn ở phía dưới liền từ bỏ ý định đó.
- Hừ, lần này tạm tha cho ngươi đấy, lần sau thì hòng trốn thoát dễ dàng như vậy!- Ngư Minh Côn giờ đây, đắc ý cũng tính là không ít.
Một bên khác, cách hang động kia khá xa. Hồ Nhã mang theo Triệu Hoài đến nơi này, bay được một khoảng liền trực tiếp rơi xuống. Cũng mai là với kinh nghiệm phong phú trước đây, hắn ta lần này lại là dùng mặt tiếp đất thành công.
- Waaaaaaa, cô muốn g·iết người à? Còn gì là dung nhan của ta nữa!- Triệu Hoài hét lớn, tâm tình không khỏi phẫn nộ.
Đến khi quay đầu nhìn lại, bộ dáng của Hồ Nhã lúc này, cũng không khá khẩm hơn là mấy. Khóe miệng, còn là chảy ra một ít máu tươi. Sắc mặt mơ hồ có chút xanh xao, hơi thở thì từng nhịp yếu ớt.
- Cô không sao đấy chứ?- Nhìn về cảnh tượng trước mặt, Triệu Hoài vẫn là ngạc nhiên không ít.
- Ta không sao, ngươi mau giao Băng Linh Chi ra đây!- Lời này nói ra, Hồ Nhã đôi phần mệt nhọc.
- Băng Linh Chi, đâu ra? Ta còn chưa có hái nữa mà!- Triệu Hoài đưa tay gãi đầu, gượng cười mà đáp.
- Không hái được, ngươi bỏ chạy làm gì? Cái tên vô dụng này!- Hồ Nhã nhíu mày, sắc mặt không vui lộ rõ.
- Cô nghe ta giải thích cái đã, không phải là ta không muốn hái mà là hái không được. Trong ba ngày nữa, Băng Linh Chi mới thực sự trưởng thành, đến lúc đó mới có thể hái. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô hiện tại, vẫn là nên từ bỏ thì hơn!- Triệu Hoài cực lực giải thích, cũng mai là đối phương b·ị t·hương nặng nên mới có cơ hội. Không thì hắn ta, sớm đã bầm dập từ lâu rồi.
- Không được, ta nhất định phải lấy được Băng Linh Chi!- Hồ Nhã cất tiếng, ánh mắt kiên định không thôi.
- Sắp c·hết tới nơi rồi còn ở đó mà đòi, hazz, cần gì cố chấp đến như vậy chứ?- Triệu Hoài nhỏ giọng, thở dài từng hơi.
- Ngươi tốt nhất là nên tìm cách lấy Băng Linh Chi về đây. Bằng không, kết cục của ngươi...- Lời Hồ Nhã vừa dứt, Triệu Hoài liền cảm thấy một cơn đau từ lòng ngực truyền tới khó mà diễn tả thành lời.
- Cô làm gì ta rồi?- Sắc mặt của hắn ta, liền trở nên khó coi.
- Đó chỉ là một chút trừng phạt nhỏ mà thôi! Ngươi dính phải Mị khống tâm hoan của ta, đời này kiếp này, đã định sẵn ngươi phải chịu khống chế của ta rồi!- Hồ Nhã đắc ý mà nói, khoé miệng còn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.
Triệu Hoài nhíu mày, ánh mắt liền trở nên vô hồn. Chăm chú mà nhìn về cô ta, quan sát từ trên xuống dưới một lượt. Nhằm đánh giá tình trạng của đối phương, b·ị t·hương nghiêm trọng ra sao.
- DG, nếu bây giờ ta g·iết cô ta, liệu có bị ảnh hưởng gì không?- Triệu Hoài giờ đây, thái độ thờ ơ chưa từng có nhưng không kém phần lạnh lùng.
- Mị khống tâm hoan là mật kĩ của Hồ tộc, cho phép người thi triển nắm giữ linh hồn của kẻ trúng chiêu. Cô ta mà c·hết, ngươi sống cũng không nổi đâu!- DG cất tiếng, tận tình giải đáp.
- Vậy sao? Hazz, phiền phức thật đấy!- Triệu Hoài thở dài một hơi, không khỏi ngao ngán.
Chỉ thấy Triệu Hoài từ trong người, lấy ra tất cả máu người cá còn lại của bản thân, năm giọt. Vốn dĩ là định sau này trong tình huống cấp bách mới sử dụng tới. Xem ra bây giờ, không lấy ra là không được.
- Cô sử dụng thứ này đi, hồi phục được bao nhiêu thì hồi phục. Còn Băng Linh Chi đó, ta sẽ tìm cách lấy về sau!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, uy thế không nhỏ.
- Tinh huyết của người cá? Thứ này, ngươi làm sao mà có?- Nhìn về vật trong tay, Hồ Nhã vẫn là có chút ngạc nhiên.
- Cho thì cứ dùng đi, hỏi nhiều như thế làm gì. Cô có muốn, cũng không có nữa đâu. Đó đã là những gì mà ta có rồi!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, sau đó thì tùy tiện mà ngồi xuống một bên.
- Nhìn gì? Không xài thì ta lấy lại à? Mà cùng là Yêu Linh với nhau, sao so thực lực, cô lại kém con cá kia đến thế? Lần nào cũng vậy, đều bị nó đánh đến mức bỏ chạy!- Triệu Hoài nhíu mày, đưa đôi mắt tràn đầy sự nghi hoặc mà nhìn về cô ta.
- Yêu tộc chúng ta, coi trọng nhất chính là huyết mạch. Huyết mạch càng cao, tu hành càng dễ, thực lực càng mạnh, nhục thân càng là cường đại. Mặc dù là đồng cấp nhưng con cá thối kia huyết mạch lại tinh thuần đến tám phần, còn ta chỉ có sáu phần mà thôi. Cũng mai là nó chưa thành niên, bằng không ta vốn dĩ không phải là đối thủ của nó!- Hồ Nhã nhẹ giọng mà nói, tâm tình mơ hồ thay đổi không ít.
- Thế à? Vậy thì cô dưỡng thương trước đi, còn về Băng Linh Chi kia, chúng ta lại tính sau!- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, bình thản như thường. Nhưng trong lòng, sớm đã bắt đầu tính toán.
( Không cần nghĩ cũng biết, cô ta cần Băng Linh Chi để cải thiện huyết mạch rồi. Xem ra, khó nhằn rồi đây!) Triệu Hoài tựa lưng xuống đất, đưa mắt nhìn về bầu trời đầy sao kia, trầm ngâm mà suy tư.