Đối diện là thịt thơm rượu ngon, đám người của Học viện Ngự Quy nước bọt đã chảy dài. Lại cộng thêm sự khiêu khích không ngừng của hai người đối phương. Bọn họ sớm đã kiềm lòng không được mà chủ động nhập cuộc.
- Wa, thịt heo nướng này ngon thế, ngươi làm bằng cách nào vậy?- Một tên cắn lấy một miếng thịt lớn, hài lòng không thôi.
- Ngươi ăn thì ăn đi, còn hỏi công thức nữa à? Đây là bí quyết gia truyền của ra đấy, không truyền cho người ngoài được!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà đáp, thản nhiên như thường.
- Hai người các ngươi thật sự chỉ là đến đây để ăn uống sao? Cuộc thi vẫn còn đó, các ngươi lẽ nào không quan tâm tới?- Một người khác lên tiếng, ra sức thăm dò đối phương.
- Đời người có mấy khi, lao lực cả đời đổi lại được gì? Cứ ăn chơi thoải mái đi, mọi chuyện rồi tính sau. Bon chen với đời làm chi cho mệt!- Triệu Hoài bình thản mà nói, giọng điệu còn là mười phần thư thái.
- Ta nghe nói ngươi có đặt cược với các vị thiên kiêu nữa mà. Sao, giờ lại muốn bỏ cuộc à?- Đối phương nói tiếp, vẻ mặt hoài nghi là vẫn còn đó.
- Hazz, ngươi hỏi thì ta mới nói. Ta là bị ép, nên mới làm như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hối hận vô cùng. Chuyện đó, vô vọng rồi. Vậy nên mới ăn chơi hưởng lạc nè, dù sao cũng phải c·hết thì tội gì mà không hết mình! Dô!- Triệu Hoài ưu sầu khổ não mà nói, thở dài từng hơi.
- Vậy sao? Sao ta cứ cảm thấy nó khả nghi thế nào ấy nhở?- Đối phương vẫn là như cũ, cảnh giác trong lòng.
- Xì, lừa ngươi thì ta có ích gì? Tại ngươi không biết thôi, cái học viện của ta khốn nạn lắm. Nhà mà có tí quan hệ ấy, nó nâng như là nâng trứng, hứng như là hứng hoa vậy đó. Còn người thân cô thế côi như ta, nó đì không thấy mặt trời luôn. Chuyện khó gì cũng đều bắt ta làm hết, tức nhưng lại không thể làm gì được. Ngươi có hiểu cái cảm giác ấy không? Dô!- Triệu Hoài bắt đầu một màn kể lể, trút bầu tâm sự.
- Chúng ta đều là những người có tư chất bình thường, làm sao mà so với những thiên tài đó? Cho dù cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng đuổi kịp. Thì nổ lực làm gì cho mệt, sáng say chiều xỉn là ngon rồi!- Cảnh Hoà một bên, nói lời phụ họa.
- Đúng vậy, chúng ta cùng lắm chỉ là mấy con tốt thí của bọn họ mà thôi. Xã hội loạn lạc này, nào đâu ai quan tâm tới mấy con kiến cỏ như chúng ta là ai? Dô!- Triệu Hoài nói tiếp, buông lời mê hoặc.
- Nhưng... Không nổ lực thì làm sao mà có thành quả. Ta thấy, hai người các ngươi cũng quá buông thả rồi đấy!- Đối phương đáp lời, tâm tình đã có chút mong lung.
- Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa. Ngươi chưa nghe câu đó à? Tài nguyên của ngươi có nhiều đi chăng nữa, cũng chẳng bằng một góc của họ đâu. Đó chính là cách biệt giữa giàu nghèo đang tồn tại. Dựa vào chút sức lực ít ỏi đến đáng thương của chúng ta, là hoàn toàn không thay đổi được đâu! Dô!- Triệu Hoài thuận thế mà nói ra nổi lòng, vẻ mặt chán trường lộ rõ.
- Ngươi nói như vậy thì đâu có được, những thiên tài xuất thân bần hàn cũng đâu có thiếu. Khiến cho người người kinh ngạc, chấn kinh một phương!- Đối phương ngay lập tức phản bác, lời lẽ hùng hồn.
- Vậy ta hỏi ngươi, những người đó thì được bao nhiêu người? Đều đếm trên đầu ngón tay cả. Không phải có thiên phú kinh thiên thì cũng là thiên tài tuyệt thế. Đời nào tới lượt chúng ta, bớt mơ mộng hão huyền lại đi. Chấp nhận thực tế, đó mới là việc chúng ta nên làm. Ai mà chẳng có chí anh hùng, chỉ là đáng tiếc thời thế không cho phép mà thôi! Dô!- Triệu Hoài cũng không chịu kém cạnh, ra sức mà hạ thấp ý chí của đối phương. Từ đó mới có thể khiến cho bọn họ đắm chìm trong ăn chơi hưởng lạc, kế hoạch của bản thân mới có thể bước đầu thành công.
- Ừmm,... Ngươi nói không phải là không có lí nhưng mà...- Đối phương chưa kịp nói dứt lời đã bị Triệu Hoài vội cắt ngang.
- Nhưng nhị gì nữa, dô đi! Dô! Dô!- Triệu Hoài khí thế hừng hực, cứ thế mà cắn lấy từng miếng thịt to, uống từng ngụm lớn.
Thế là dưới sự sắp đặt của Triệu Hoài, cả đám cùng nhau rượu no chén say. Đem sự uất ức của bản thân bấy lâu nay đều bộc lộ hết ra ngoài. Cười cười nói nói vui vẻ, như chưa hề có sự xung đột trước đây. Chẳng mấy chốc, đã xưng anh gọi em với nhau.
Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tới lúc tan. Bữa nhậu kết thúc, mạnh ai nấy ra về. Cảnh Hoà giờ đây, đã say quắc cần câu, không còn nhận thức được gì. Thấy thế, Triệu Hoài đành cõng đối phương trên vai.
- Uống không được thì uống ít thôi, uống cho cố dô làm gì không biết nữa!- Triệu Hoài nói lời khiển trách, nét mặt còn là có chút lo lắng.
- Ông nội, con không phải là đứa thất bại. Con sẽ chứng minh cho người thấy, ự, con làm được!- Trong cơn say, Cảnh Hoà bất chợt mà lên tiếng. Nhưng giọng điệu ấy, lại mười phần tỉnh táo.
- Đúng, chỉ có ta là kẻ thất bại thôi, các ngươi thì không phải! Đừng có mà ói lên đầu ta đấy nhé!- Triệu Hoài thì hoàn toàn ngược lại, bản thân rất tỉnh nhưng dường như lại đang say.
Vất vả lắm, hắn ta mới có thể sắp xếp mọi việc ổn thỏa, tự mình trở về lều. Cả người rệu rã đi không ít, ánh mắt thì bơ phờ mà nhìn về cảnh vật xung quanh. Không nói nhiều lời, trực tiếp ngã lăn lên giường.
- Vì sao? Vì sao chứ?- Triệu Hoài bất giác mà nhớ về chuyện xưa, trái tim như thể thắt lại từng nhịp, đau đớn vô cùng.
- Triệu Hoài, anh đâu rồi? Không biết vì sao, mèo nhỏ hơi thở lại yếu dần?- Thoạt nhiên, Diệp Ninh vội vã bước vào.
- Hả? Đưa ta xem sao? Hình như là tới giờ truyền khí rồi thì phải. Chậc, xém tí thì quên mất!- Triệu Hoài lật đật ngồi dậy, thành thục mà bế lấy hồ ly nhỏ vào lòng. Vẫn là cái dáng vẻ bình thường đó, nhưng ánh mắt thì lại lộ ra vẻ buồn khó mà diễn tả thành lời.
- Anh... Anh mới đi nhậu về à?- Nhìn về đối phương, Diệp Ninh bất giác mà cau mặt.
- Nhậu nhẹt gì? Ai biết gì đâu à?- Triệu Hoài vội xoay người sang hướng khác, tránh ánh mắt phán xét của cô ta.
- Sao miệng của anh lại có mùi rượu nồng như này? Nói mau!- Diệp Ninh ngay lập tức mặt đối mặt với hắn ta, mạnh mẽ mà chất vấn.
- Cô làm gì mà tra khảo ta như t·ội p·hạm thế? Đành lòng là có uống, nhưng mà chỉ một chút thôi!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, còn bày ra dáng vẻ mười phần vô tội nữa. Một chút của hắn ta, chính là từ sáng tới chiều.
- Em đây là lo cho anh mà, sức khỏe của anh vốn dĩ không tốt...- Diệp Ninh tiếp lời, giọng điệu còn là có chút ưu sầu.
- Sức khỏe của ta, từ lúc nào lại không tốt thế?- Triệu Hoài nhíu mày, không khỏi hoài nghi nhân sinh.
- ...Bệnh tật thì đầy ngươi, ốm đau liên miên. Tối ngày uống ba cái rượu độc hại đó vào người, khác gì đang tự hủy hoại của sống của chính mình. Anh mà c·hết, em và con biết sống sao đây?- Diệp Ninh bắt đầu một màn cằn nhằn, không khác gì một bà cụ non cả.
- Cô đây là đang rủa ta đấy à? Mà khoan đã, ta với cô lại có con từ lúc nào thế, sao ta lại không biết?- Triệu Hoài càng nghe thì lại càng hoang mang.
- Mèo nhỏ đó, không phải là con nuôi của hai người chúng ta hay sao?- Diệp Ninh nói tiếp, vẻ mặt thì tràn đầy hào hứng.
- Tuổi ta và tuổi cô cộng lại, chưa chắc gì đã bằng tuổi nó, ở đó mà nhận con nuôi!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, một mặt đăm chiêu lộ rõ.