Triệu Hoài chỉ mới vừa trở về, đã phải nghe một màn cằn nhằn của Diệp Ninh. Bất lực hắn ta cũng chỉ có thể gượng cười mà đáp. Xem ra sau này còn phải nghe dài dài, một thời tung hoành nay còn đâu.
- Triệu Hoài, đây là nước giải rượu, anh uống đi!- Diệp Ninh một lần nữa bước vào, trên tay còn cầm theo một bát thuốc nhỏ.
- Uống rượu mà phải uống nước giải là dở rồi, ta đời nào lại uống. Mà khoan đã, đó là do cô nấu à? Vậy càng không thể uống rồi!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, mơ hồ nhớ về chuyện xưa.
- Uống nhanh, ở đó mà ý kiến nữa!- Diệp Ninh quát lớn một tiếng, khí thế phải nói là mười phần 'hiền diệu'.
Thấy thế, Triệu Hoài cũng chẳng dám trả treo lời nào nữa, lật đật mà uống cạn cả bát. Một cơn đắng từ cuống họng truyền đi toàn thân, hắn ta định nhổ ra lại nhìn thấy ánh mắt c·hết người của đối phương, cũng đành ngậm ngùi mà nuốt xuống.
- Thuốc giải rượu gì mà đắng thế?- Triệu Hoài giờ đây, một mặt nghi ngờ nhân sinh.
- Thuốc đắng giả tật mà, càng đắng thì càng tốt chứ sao? Anh cảm thấy thế nào, có phải hiện tại đã tỉnh táo hơn không?- Diệp Ninh hào hứng mà nói, vẻ mặt hài lòng không thôi.
- Tỉnh rồi, cực kì tỉnh táo luôn! Đáng sợ quá!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài bất giác mà rùng mình một cái.
Trong lúc Triệu Hoài trò chuyện với Diệp Ninh, hắn ta còn không quên truyền khí cho Hồ Nhã. Hơi thở cô ta vốn dĩ đang rất yếu cũng dần ổn định trở lại. Nhưng sắc mặt của hắn ta thì không được tốt cho lắm thì phải.
- Triệu Hoài à, mỗi ngày đều phải truyền khí như vậy. Không những tổn hại đến tu vi của anh, mà còn rất nguy hiểm cho mèo nhỏ. Hay là em xin cha thử xem, coi thử có cách nào chữa trị cho nó có được hay không?- Nhìn về một màn này, Diệp Ninh thương xót khôn nguôi.
- Không được! Tạm thời thì như vậy đi, rồi từ từ ta tính sau. Đây là thú hoang, muốn thuần phục thì phải ra sức mà nuôi dưỡng. Gấp gáp quá, thì sau này coi chừng nó cắn ngược. Người chịu thiệt chính là bản thân chúng ta đấy! (Để cô ta tỉnh lại, không phải là phiền phức đối với ta sao? Thà là cực một chút còn là cả đời bị đàn áp!)- Triệu Hoài ngay lập tức khước từ, dù sao đối với hắn ta mà nói, Hồ Nhã mà tỉnh dậy thì đó là nguy hiểm khôn lường.
- Anh nói cũng đúng, nhưng mà như vậy hoài cũng không phải là cách hay. Xem anh kìa, chỉ mới truyền khí một chút thôi mà mồ hôi đã đầy trán thế kia. Có biết là, người ta xót lắm không hả?- Nói rồi, Diệp Ninh tận tình mà lau mồ hôi trên trán cho đối phương. Bất chợt, ánh mắt hai người chạm nhau, khó mà nói rõ thành lời.
- Way, làm gì mà nhìn ta ghê thế? Né né ra một chút coi!- Triệu Hoài cất tiếng, phá tan đi bầu không khí ám muội vừa rồi.
- Hứ, tự mình lo lấy đi!- Nói rồi, Diệp Ninh ném thẳng khăn tay vào mặt hắn ta, dùng dằng mà rời đi.
- Hazz, có cần phải làm như vậy không?- Triệu Hoài thở dài một tiếng, lại đưa mắt nhìn về hồ ly nhỏ trong tay. Bế thẳng Hồ Nhã lên, mặt đối mặt với cô ta.
- Cô nói thử xem, ta có nên thử yêu đương một chút hay không? Nhưng mà... Hazz, trong lòng ta lại có người con gái khác. Làm như vậy, chỉ khổ cho con gái người ta mà thôi. Nhưng mà cứ dây dưa như thế này hoài cũng không phải là cách hay. Đuổi thì lại không đi, giữ bên cạnh thì không đành lòng nhìn cô ta vì ta mà chịu khổ. Hazz, cô nói thử xem, ta nên làm sao mới phải đây? Nói cô đấy, khinh nhau hay sao mà không trả lời? Trả lời đi!- Triệu Hoài nhìn về Hồ Nhã, trút bầu tâm sự. Đổi lại là không một lời hồi âm, tâm tình hắn ta giờ đây kích động không thôi.
- Chậc, ta quên mất. Cô hiện tại đang hôn mê, có biết cái gì đâu mà nói. Mệt rồi, đi ngủ thôi!- Nói rồi, Triệu Hoài trực tiếp ôm lấy Hồ Nhã vào lòng, ngã lăn xuống nệm.
Ngày hôm sau, Triệu Hoài vẫn là như cũ. Cùng với Cảnh Hoà tụ tập với những người kia. Tất nhiên là vẫn như là ngày hôm qua, ăn nhậu với nhau rồi. Có điều lần này, hắn còn đem theo hồ ly nhỏ nữa.
- Hôm nay có mồi mới à? Con hồ ly này, ngươi định làm gì ăn thế?- Tấn Tài lên tiếng, học viên của Học viện Ngự Quy, là một những bạn nhậu mà Triệu Hoài kết bạn được. Thiên phú tầm thường, dáng vẻ cũng tầm thường nốt. Nói chung, chính là một người bình thường không hơn không kém. Bình thường ở đây, là so với những thiên tài ngoài kia mới gọi là bình thường.
- Ăn cái đầu nhà ngươi, đây là đồ nuôi. Ai mà động tới nó là ta liều mạng với người đó đấy!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, càng là ôm chặt hồ ly nhỏ trong lòng.
- Chậc, làm gì ghê vậy. Thế hôm nay, chúng ta ăn gì?- Tấn Tài nói tiếp, ánh mắt còn là có chút mong chờ.
- Tất nhiên là ăn lẩu rồi, kết hợp với bia nữa thì hết sẩy con bà bảy luôn! Cảnh Hoà, lên hàng!- Triệu Hoài mạnh miệng mà nói, khí thế dâng tràn.
- Tới liền, tới liền!- Chớp mắt, một nổi lẩu thơm ngon được dọn ra. Yến tiệc đã sẵn sàng, chỉ chờ người xơi.
- Wa, ăn nhậu với các ngươi sướng thật đấy, mỗi ngày một món. Đã vậy, toàn là mồi ngon không chứ!- Một tên khác lên tiếng, háo hức không thôi.
- Chậc, gì chứ anh em mình có kiếp này không có kiếp sau, gặp được nhau thì đều là duyên cả. Cứ ăn chơi thỏa thích đi, ta lo được hết. Đợi đến khi cuộc thi này kết thúc, không biết bao giờ mới gặp lại. Vậy nên, thoả sức mà chơi! Dô!- Triệu Hoài lời lẽ hùng hồn, mở đầu cho một màn ăn nhậu không thấy đường về.
- Nói gì thì nói chứ, hết hôm nay thôi rồi ngày mai ta lại phải đi săn tiếp. Cứ vậy hoài, thành tích nó bê bết lắm!- Tấn Tài cất tiếng, vẻ mặt chán trường không ít.
- Xì, ngươi cho dù có cố gắng đến c·hết đi nữa, cũng chẳng leo lên nổi tốp đầu được đâu. Còn về phần thưởng của tốp sau, không khác gì bố thí cả, cũng chẳng bỏ bèn vào đâu. Phấn đấu cả một đời, đổi lại được gì? Thấy ta không? Tuổi còn trẻ cứ ăn chơi thỏa mái đi, còn về già thì mình tính sau. Dù gì cũng là học viên của Tứ thánh học viện, không lẽ còn phải lo mấy cái chuyện cỏn con đó hay sao? Dô!- Triệu Hoài nói tiếp, một thân lí lẽ.
- Nhưng mà đến lúc đó, ta sợ là không có gì mà ăn luôn đấy!- Nghe được lời ấy, Tấn Tài không khỏi hoang mang trong lòng.
- Ngươi khờ quá, nổ lực một đời thì cũng cần phải có lúc nghỉ ngơi chứ? Cứ thoải mái đi, áp lực làm gì. Lần này thất bại thì lần sau làm lại, có c·hết ai đâu mà sợ!- Triệu Hoài thản nhiên mà nói, không chút bận tâm.
- Ta thấy hắn ta nói cũng đúng đấy, chúng ta làm gì đấu lại bọn họ. Những thiên tài ấy, ai nấy thực lực cũng đều mạnh mẽ. Đã vậy phía sau còn có gia tộc hỗ trợ. So với người bình thường như chúng ta mà nói, là một trời một vực. Khoảng cách đó, không sao đuổi kịp cho được!- Một người khác cũng hùa theo, đồng tình với ý kiến của Triệu Hoài.
- Chúng ta chỉ được coi là nhân vật quần chúng thôi, chủ yếu là làm nền cho bọn họ mà thôi!- Một người khác lên tiếng, than ngắn thở dài từng hơi.
- Ngươi nói như vậy thì đâu có được, chỉ cần cố gắng nỗ lực thì một ngày nào đó nhất định cũng sẽ đến lượt chúng ta toả sáng!- Cảnh Hoà vội nói chen vào, lời lẽ đanh thép không thôi.
- Ai mượn ngươi nói vào vậy? Ăn thì ăn đi, nhiều chuyện!- Triệu Hoài ngay lập tức giáng cho đối phương một cái bạt tay vào đầu, đau như trời giáng. Làm không làm, toàn phá không.