Một bên khác, Học viện Ngự Quy. Nhất cử nhất động của Triệu Hoài, đều được Phúc Trọng phái người dá·m s·át. Dù sao đi chăng nữa, vụ cá cược này bản thân cũng không thể thua. Đề phòng, tất nhiên là việc nên làm.
- Thế nào rồi? Tình hình của tên đó, dạo này ra sao?- Phúc Trọng hướng người đồ đen trước mặt mà hỏi, giọng điệu còn là có chút trầm ngâm.
- Tên đó... Hành sự rất là kì lạ, không theo lẽ thường mà đi. Những ngày qua, chỉ hắn tụ tập với người của chúng ta, ăn nhậu cùng nhau nào đâu có để ý đến cuộc thi là gì. Vả lại mọi lời nói ra, đều là chứa đầy oán hận cũng như trách cứ cuộc đời bất công. Dáng vẻ, dường như là buông xuôi tất cả vậy. Ngày ngày đắm chìm trong men rượu, đáng nghi vô cùng!- Đối phương cất tiếng, một lời tường thuật.
- Thế à? Vậy thì thành tích của hắn ta hiện tại, nó ra làm sao?- Nghe được lời đó, Phúc Trọng không khỏi trầm tư suy nghĩ.