Diệp Ninh có được một tấm bản đồ, vui mừng khôn xiết. Triệu Hoài thì hoàn toàn ngược lại, thờ ơ không thôi. Chỉ là hắn ta biết, thời buổi nào rồi ai lại dùng bản đồ để tìm kho báu nữa. Đây chẳng khác gì, một trò trẻ con cả.
- Cái thứ này, cô lấy ở đâu ra thế?- Triệu Hoài dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn về đối phương.
- Đây... Đây, có thể không nói ra có được không hả?- Diệp Ninh ấp úng mà đáp, dáng vẻ hoảng hốt không ít.
- Không rõ nguồn gốc à? Thế là cô định rủ ta đi đến một nơi mà không biết nguy hiểm ra sao cũng như chẳng biết thành quả thế nào, chỉ vì một tấm bản đồ cũ rích. Rảnh quá he?- Triệu Hoài nói tiếp, giọng điệu còn là có chút quở trách.
- Không đi thì thôi, hừ!- Nói rồi, Diệp Ninh dùng dằng mà rời khỏi nơi này.
- Làm cái gì cũng không biết nữa, hazz!- Triệu Hoài thở dài một hơi, đôi phần ngao ngán. Chỉ là hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, bản thân cũng không thể quan tâm nhiều việc đến thế.
Đang lúc hắn ta truyền khí cho hồ ly nhỏ, thì Trung từ ngoài xông vào. Dáng vẻ còn là gấp gáp không thôi, mất đi sự điềm tĩnh thường ngày. Mắt thấy Triệu Hoài, tên đó càng là thêm phần vội vàng.
- Triệu Hoài, ngươi có thấy tiểu thư nhà ta ở đâu hay không hả?- Trung lớn tiếng mà nói, tâm tình không khỏi kích động.
- Có gì thì từ từ nói, ngươi làm gì vội vội vàng vàng thế kia?- Triệu Hoài mở mắt ra, thờ ơ mà đáp.
- Tiểu thư nhà ta, không biết đã đi đâu rồi. Ta tìm kiếm khắp nơi một vòng lại không thấy đâu. Ngươi có biết, người ở đâu hay không hả?- Trung nói tiếp, một mặt lo lắng lộ rõ.
- Chắc đi chơi đâu chứ gì? Chút nữa rồi về, có gì đâu mà phải lo lắng!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà đáp, thản nhiên như thường.
- Không phải, nếu như là vậy, người đi sao lại không nói cho ta biết? Nhất định là có chuyện gì rồi!- Trung lúc này, hoang mang không ít.
- Ừm, không lẽ là đi đến nơi đó rồi à? Chậc, không biết lại làm gì nữa đây!- Triệu Hoài suy tư hồi lâu, bất chợt mà lên tiếng.
Nói rồi, không cho đối phương kịp hiểu rõ chuyện gì. Triệu Hoài nhanh như cơn gió, biến mất khỏi nơi đây. Trên mặt hắn ta mơ hồ lộ ra vài tia lo lắng, cô ta khi không m·ất t·ích, e là có chuyện chẳng lành.
- Way, ngươi đi đâu thế? Rốt cuộc là tiểu thư nhà ta ở đâu hả?- Chứng kiến một màn này, Trung mười phần ngơ ngác.
- DG, bật định vị của cô ta lên!- Triệu Hoài một bên khác, cực lực truy tìm.
- Phía nam, cách vị trí chúng ta khá là xa đấy!- DG đáp lời, theo đó là một tấm bản đồ được chiếu lên trước mặt hắn ta.
- Gia tốc đi, nâng lên mức cực hạn cho ta!- Lời này nói ra, sắc mặt Triệu Hoài liền trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Chớp mắt, Triệu Hoài lại một lần nữa xuất hiện trước hang động xưa, nơi mà hắn ta lấy được Băng Linh Chi. Nhìn về cảnh vật trước mặt, bản thân liền có dự cảm chẳng lành. Lỡ như xui xẻo, gặp lại một trong hai con Yêu Linh kia thì mềm mình phen này.
- Hết nơi đến rồi sao? Sao lại đến đây? Tìm c·hết à?- Triệu Hoài vuốt ve lấy hồ ly nhỏ trong tay, ngay lập tức gia khí toàn thân. Tránh cho kẻ khác phát hiện ra tung tích của Hồ Nhã, lúc đó lại là phiền phức lớn.
Một bên khác, Diệp Ninh đang không ngừng tiến bước vào trong. Tại đây, mắt thấy chính là một hồ nước rộng lớn không hơn không kém. Điều này khiến cho cô ta nhất thời, vẫn là có chút mơ mơ hồ hồ.
- Không phải bảo vật nên ở rất gần đây sao? Nó, rốt cuộc là ở đâu vậy? Không lẽ, là dưới hồ nước kia!- Diệp Ninh đưa mắt nhìn về xung quanh, tận tình mà quan sát. Còn không quên nhìn vào tấm bản đồ, ra sức mà tìm kiếm.
Diệp Ninh lúc này, nào đâu có biết rằng nguy hiểm đang cận kề. Trong hang động tối tăm ấy, có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ta. Thoạt nhiên một thân hình lớn lướt qua, âm thầm tiếp cận.
- Không biết bảo vật đó, sẽ là thứ gì đây!- Diệp Ninh bên này, vẫn là một lòng háo hức chờ mong.
- Con người to gan kia, ngươi sao lại đột nhập vào đây, muốn c·hết à?- Không biết từ bao giờ, Bích Hải Giao Long đã xuất hiện phía sau cô ta. Nó lớn tiếng mà chất vấn, uy thế càng là mạnh mẽ bội phần.
- Wa, rắn lớn! Rắn lớn ơi rắn lớn, ngươi có biết bảo vật ở đâu hay không hả?- Nhìn về đối phương, Diệp Ninh vẫn là có chút ngạc nhiên nhưng sợ hãi lại hoàn toàn không có.
- Bảo vật? Nhắc tới nó, ta lại nóng máu lên. Mà ngươi gọi ai là rắn vậy? Ta là rồng, là rồng đấy! Ngươi đây là cố tình chọc tức ta đó à?- Bích Hải Giao Long nghiêm giọng mà nói, tức giận xem ra là không ít.
- À, thì ra là vậy. Muốn có được bảo vật, nhất định là phải đánh bại ngươi rồi!- Thoạt nhiên Diệp Ninh hai mắt phát sáng, mỉm cười đầy thân thiện.
- Gì? Ngươi nói cái quái gì thế?- Nghe được lời đó, Bích Hải Giao Long không khỏi hoang mang trong lòng.
Nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Diệp Ninh đã ra đòn đánh tới. Dao găm trong tay, một đường chém thẳng lại chẳng mải mai tổn thương đến Yêu Linh cường đại trước mắt. Việc này, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả.
- Ngươi đây là đang gãi ngứa hay là làm trò cười cho ta xem thế? Không biết tự lượng sức mình, tìm c·hết!- Bích Hải Giao Long cất tiếng, buông lời mỉa mai.
Nói rồi, nó liền hướng cô ta mà rống lớn một tiếng. Đó không khác gì một cơn bão cả, mười phần dữ dội. Diệp Ninh phải cực kì vất vả mới không bị thổi bay. Nhưng như thế là vẫn chưa đủ, Bích Hải Giao Long còn há cái miệng to của mình, lao thẳng vào đối phương. Tình thế này đối với cô ta mà nói, là nguy nan vô cùng.
Thoạt nhiên, kim thương bay tới, đánh thẳng vào đầu của Bích Hải Giao Long. Bất chợt một thân ảnh xuất hiện, ôm lấy Diệp Ninh mà tránh khỏi đòn t·ấn c·ông ấy. Khói bụi tan đi, dáng vẻ của Triệu Hoài cũng theo đó mà xuất hiện.
- Không sao chứ?- Triệu Hoài nhìn về nàng ta trong vòng tay của mình, ân cần mà hỏi.
- Không... Sao!- Diệp Ninh mắt đối mắt với hắn ta, nhẹ giọng mà đáp.
- Không sao thì tốt ! Ôm lấy nó rồi đứng qua một bên chơi đi, tự bảo vệ bản thân cho thật tốt, một lát nữa ta tính sổ với cô sau!- Triệu Hoài đặt hồ ly nhỏ vào lòng Diệp Ninh, nói lời dặn dò.
Lại hướng mắt nhìn tới Bích Hải Giao Long phía trước, mơ hồ cảm thấy khí tức của nó có chút yếu hơn trước đây. Khóe miệng hắn ta liền nhếch lên nụ cười đầy gian xảo nhưng không kém phần tự tin.
- Con người kia, tại sao trên người ngươi lại có khí tức của Băng Linh Chi? Nói mau!- Bích Hải Giao Long nhìn về hắn ta, khí tức phát ra liền trở nên khủng bố hơn.
- Hỏi nhiều như thế làm gì? Đằng nào ngươi cũng c·hết, biết nhiều cũng chỉ là tốn công mà thôi!- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, thái độ bất cần không ít.
- To gan!- Nghe được lời đó, Bích Hải Giao Long càng là phẫn nộ không thôi.
- Thương đến!- Vũ khí về tay, khí thế của Hoài liền gia tăng bội phần.
Hai bên không nói nhiều lời nữa, trực tiếp lao thẳng vào nhau. Đối diện với thân hình to lớn đó, hắn ta ngược lại không chút sợ hãi. Linh hoạt mà t·ấn c·ông, uyển chuyển mà tránh né. Thương trong tay, liên hồi đánh tới.
Bích Hải Giao Long tốc độ cực nhanh, không ngừng ra sức mà đớp lấy con mồi. Đáng tiếc, đều bị đối phương tránh được vào giây phút cuối cùng. Nguy hiểm trong gang tấc đó, lại để hắn dễ dàng cảm ứng được. Hai bên cứ thế, mà đối chiến hồi lâu.