Mặc cho thương thế trên người, Cảnh Hoà muốn nhân cơ hội này mà làm liều một phen. Nhưng đối phương sớm đã biết ý đồ của hắn ta, nên mới dây dưa kéo dài. Chưa gì hết, đã thấy tương lai tăm tối rồi. Thành công ấy mà, quá xa vời nhưng không phải là không được.
- Trước tiên, ngươi chữa thương trước đã. Chúng ta có chuyện gì thì nói sau cũng được!- Bích Hạ cất tiếng, hòa hoãn tình hình.
- Không, lần này ta mà không nói thì sẽ không có lần sau. Nghe ta nói đi mà, thật ra...- Cảnh Hoà dồn hết can đảm, thổ lộ tâm tình.
- Cô cũng biết rồi đấy, là ta thích cô từ lâu lắm rồi. Từng ánh mắt hay nụ cười, điều khiến trái tim này loạn nhịp. Như nắng ban mai chiếu sáng vào cuộc đời tăm tối của ta vậy. Nếu như ánh nắng đó thuộc về một mình ta thì hay biết mấy. Làm người yêu anh nhé?- Cảnh Hoà nói tiếp, một mặt thâm tình lộ rõ.
- Chuyện này... Chúng ta... Hay là...- Trước tình huống này, Bích Hạ cảm động thì có đó nhưng để đồng ý thì lại là cả một vấn đề.
- Cũng phải thôi, ta sắp c·hết rồi. Ai lại thích một kẻ sắp c·hết cơ chứ? Nhưng đó lại là tâm nguyện đời này của ta, e là khó mà hoàn thành. Không cần phải bận tâm đâu, á hự, cứ để mặc ta như thế này cũng được!- Cảnh Hoà ưu sầu mà nói, tiện thể mà nôn ra một ngụm máu tươi, trông đáng thương vô cùng.
- Ngươi đừng bi quan như vậy, biết đâu sau này sẽ gặp được một người tốt hơn ta thì sao? Hay là ta giới thiệu cho ngươi những người con gái khác, tùy ý ngươi lựa chọn?- Bích Hạ nói lời phó thác, khéo léo mà từ chối.
- Nhưng mà người ta thích là nàng, là nàng, không phải là người con gái khác. Nếu kiếp này đã không có duyên, thì đành hẹn kiếp sau vậy. Ta c·hết đây!- Nói rồi, Cảnh Hoà ngửa mặt lên trời, phun ra một tràng máu tươi.
- Ngươi... Ngươi sao vậy? Đừng có mà doạ ta đấy!- Chứng kiến một màn này, Bích Hạ không khỏi hoang mang.
Một bên khác, Nhược Tuyết đối chiến Hạn Hán, tình thế hiện tại còn là có chút áp đảo. Sau khi sử dụng bí kí, thành công phong tỏa yêu ma. Liên tục ra đòn, như vũ bão mà đánh đến. Khí thế, phải nói là áp đảo hoàn toàn. Nhưng biến cố ấy mà, lại bất ngờ xảy ra.
Bất chợt, Hạn Hán rống lên một tiếng thật lớn. Khí tức phát ra, liền trở nên mạnh mẽ lạ thường. Nó giờ đây, một thân rực cháy, miệng thì không ngừng nhả khói. Trông không khác gì, cục than nóng hổi. Điều này, khiến cho mọi người xung quanh, được phen ngỡ ngàng.
Nhược Tuyết chưa kịp phản ứng, đối phương đã ra đòn phản công. Một quyền như sấm chớp, đánh thẳng vào người cô ta. Đưa v·ũ k·hí đỡ lấy, liền trực tiếp b·ị đ·ánh lùi về sau mấy bước. Miệng nôn không ít là máu, cơ thể b·ị t·hương xem ra là không nhẹ.
Đưa mắt nhìn tới, một thân ảnh to lớn đã xuất hiện ngay trước mặt Nhược Tuyết. Hạn Hán một lần nữa, vung quyền đánh đến. Uy lực so với ban nãy mà nói, càng là mạnh mẽ bội phần. Trúng phải quyền này, không c·hết thì cũng mất nửa mạng.
Thoạt nhiên, tà áo nhẹ bay, một cơn gió mạnh thổi qua. Triệu Hoài kịp thời xuất hiện, chỉ với một tay đã có thể hoàn toàn chặn đứng đòn t·ấn c·ông ấy. Một thân bá khí, còn là uy thế hơn người. Quay đầu nhìn về Nhược Tuyết, ánh mắt không khỏi trìu mến. Tiện thể mà nháy mắt với cô ta một cái, làm màu ra vẻ.
- Không sao chứ? Trận này cứ để ta, cô đứng qua một bên xem đi!- Triệu Hoài cất tiếng, nhẹ giọng mà nói.
- Ta không sao! Nhưng một mình ngươi, ổn không? Hay là để ta...- Nhược Tuyết còn chưa nói hết lời, đã bị Triệu Hoài cắt ngang.
- Cứ đứng qua một bên chơi đi, trận này cứ để ta lo. Cô mà b·ị t·hương nữa, là ta xót lắm đấy!- Hắn ta mỉm cười, nhưng không kém phần trêu đùa.
- Nhớ cẩn thận đấy!- Nghe được lời đảm bảo đó, Nhược Tuyết cũng chỉ đành thuận theo ý đối phương.
- Cũng chỉ là một con yêu ma cấp 4 mà thôi, có gì mà phải lo chứ?- Triệu Hoài đắc ý mà đáp, không chút bận tâm.
Lời vừa dứt, không biết từ đâu một quyền đánh tới. Đem hắn ta, trực tiếp đánh văng ra xa. Lăn lộn vài vòng, mặt cà nát cả nền đất. Cũng mai là da mặt Triệu Hoài dày nên mới không sao, gặp người khác không thương nặng thì cũng là hủy dung.
- Triệu Hoài, ngươi không sao chứ?- Chứng kiến một màn này, Nhược Tuyết không khỏi lo lắng.
- Chỉ là một chút thương nhỏ mà thôi, không đáng bận tâm!- Triệu Hoài lom khom đứng dậy, mạnh miệng mà nói. Mặc cho máu trên mặt chảy không ngừng, đúng là người có máu mặt nó khác bọt hẳn.
- Nhưng...
- Không có nhưng nhị gì cả, cứ đứng chơi đi. Chuyện này, đã có ta giải quyết rồi. Cô mà tham gia, ta giãy đành đạch cho cô coi!- Triệu Hoài làm mình làm mẩy với đối phương, dù sao thể diện đã mất trước đó hắn ta nhất định phải đòi về cho bằng được. Trận chiến này, phải nói là không c·hết không thôi.
Chỉ mới đưa mắt nhìn về phía Hạn Hán, nó đã thù lù ngay trước mặt. Vung tay mà đánh ra một quyền nữa, tốc độ cực nhanh. Ngay lập tức, Triệu Hoài liền xoay người tránh né. Tiện thể, mà ra đòn phản công. Hai cước nối nhau, cứ thế mà đá thẳng vào đầu kẻ địch.
- Dám đánh lén ta, ngươi tới số rồi! Còn làm ta mất mặt, đáng hận!- Triệu Hoài chỉ tay về phía đối thủ, lớn giọng mà nói.
Đáp lại, là Hạn Hán kêu lên từng tiếng lớn. Tạo thành sóng âm mà công kích lấy con người ngạo mạn kia. Nghe được thanh âm ấy, Triệu Hoài không khỏi chói tai. Chỉ mới vừa lơ là một chút, yêu ma đã nhân cơ hội đó mà tiếp cận, vung quyền t·ấn c·ông.
Hắn ta cũng chẳng chịu kém cạnh, liền đưa thương đánh lấy. Hai bên giao nhau, dư chấn lan xa. Khiến cho mọi người ở đây, được phen mở rộng tầm mắt. Sớm đã biết Triệu Hoài mạnh, chỉ là không ngờ tới tên đó lại cường đại đến như vậy.
- Wa, cùng là yêu ma cấp 4 cao cấp với nhau, thực lực của ngươi so với tên vừa rồi mà nói, hình như là mạnh hơn thì phải? Đáng đánh, khà khà!- Triệu Hoài cười lớn một hơi, vẻ mặt còn là hứng thú không thôi.
Với kim thương trong tay, Triệu Hoài cùng với yêu ma độ sức, là một chín một mười. Dù sao trải qua trận chiến trước đó, thực lực của Hạn Hán đã giảm mạnh. Hắn ta lại cường công đối chiến, không cho nó phút nào là nghỉ ngơi. Chỉ cần tiêu hao hết thể lực của đối thủ, chiến thắng chính là vật trong tầm tay.
Hắn ta ra thương chớp nhoáng, không chỉ nhanh mà còn là cực kì chuẩn sát. Khiến cho kẻ địch, khó bề trở tay. Cứ như chong chóng bị hắn ta xoay vòng vòng, tùy ý chơi đùa. Điều này khiến cho Hạn Hán, tức giận không thôi nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Tức nước vỡ bờ, mắt thấy như vậy hoài cũng không phải là cách hay. Hạn Hán đành ra hạ sách, tiến vào trạng thái hóa cuồng. Tại sao lại nói đó là hạ sách? Là bởi vì khi tiến vào trạng thái này, thực lực được gia tăng đến mức đáng kinh ngạc. Nhưng đổi lại, khi kết thúc thì thương tổn gây ra là không hề nhỏ. Nhẹ thì kiệt sức, nặng thì đem chôn.
Ngay lập tức, Hạn Hán rống lên từng tiếng thật to. Âm thanh ấy, khiến cho người khác chói tai cùng với đó là là choáng váng hết cả đầu óc. Nó giờ đây, một thân rực cháy, so với ban nãy mà nói, càng là hung tợn bội phần. Đây là hoá cuồng cấp độ 2, chỉ những yêu ma huyết mạch tinh thuần mới có thể thực hiện.
- Wa, chơi biến thân à? Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi biết thôi sao? Ta cũng biết!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài liền nở ra nụ cười tràn đầy khinh miệt.