Long Cơ Chiến Hồn

Chương 343: Thanh Đạt, cố gắng đến cùng



Sau khi chọc tức đối phương, Thanh Đạt ngay lập tức vắt chân lên cổ mà chạy. Không ngờ tới chỉ vì món bảo vật này, mà bản thân lại chịu khổ đến thế. Hắn ta oán trách nhưng lại chẳng thể làm được gì. Dù sao lời cũng đã nói ra, không thể nuốt lại được.

- Biết vậy lúc nãy đừng có mà mạnh miệng rồi. Giờ, thảm như con chó rách vậy đó. Thanh Đạt ơi là Thanh Đạt, sao mày dại gái thế không biết nữa?- Thanh Đạt nói lời than thân trách phận, cố thôi chứ biết sao giờ.

Vẫn là như cũ, chưa đi được bao xa đã gặp lại người quen. Trước mặt là nhóm người Huỳnh Như cùng với An Nhiên, giữa dòng đời tấp nập chúng ta lại vô tình bắt gặp nhau. Không duyên thì phận, làm sao mà tránh khỏi. Không cần nghĩ cũng biết, khó mà tránh khỏi một trận quần chiến.

- Ồ, đây không phải là người quen cũ đó sao? Sao mới đó mà đã gặp lại nhau rồi? Thật là không uổng công, bọn ta vất vả đi tìm ngươi mà!- Thấy thế, Huỳnh Như không khỏi mỉa mai.

- C·hết tiệt, sao lại gặp phải đám ôn thần này? Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, xui đến thế là cùng!- Thanh Đạt nhăn mày, sắc mặt còn là có chút khó coi.

- Vui quái gì mà cười, thích cười không? Ta đấm nâu con mắt giờ!- Thanh Đạt hướng bọn họ mà hét lớn, buông lời khiêu khích.

- Cái tên khốn kia, đúng là không biết sống c·hết mà!- Nghe được lời đó, đám người của Học viện Ngự Quy căm phẫn không ít.

- Lên!- Tức thì, cả đám người đều xông đến.

Tay cầm chặt kiếm, uyển chuyển mà chém tới. Khác xa với trước đây, lần này khó tránh hơn nhiều. Mỗi đòn công kích của bọn họ, nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc sảo. Khiến cho Thanh Đạt, phải chật vật mà đối phó.



Thương mới thương cũ là vẫn còn đó, thể lực đã giảm sút đi nhiều. Hắn giờ đây, nào đâu có phải là đối thủ của đám người này. Nhưng vẫn cắn chặt răng, cố đấm ăn xôi cho bằng được. Không thì công sức bỏ ra trước đó, không phải đều là đổ sông đổ bể cả sao.

Nhưng một khi đã xui rồi thì nó thường sẽ đi chung với cái rủi. Chuyện này chưa giải quyết xong thì tai họa khác lại tới. Không biết từ đâu, một thanh tam kích xuất hiện. Ở vị trí trung tâm của trận chiến, cắm thẳng xuống mặt đất. Tạo thành dư chấn, trực tiếp đẩy lùi mọi người về sau.

- Ồ là lá, đã gặp lại nhau rồi sao? Nhanh thế! Tên khốn kiếp nhà ngươi, còn không mau đưa cổ ra đây để ta cắt tiết!- Từ trong làn khói bụi đó, một thân ảnh bước ra. Người xưa gặp lại, hóa ra là Gia Kiệt. Liếc mắt nhìn về Thanh Đạt, nhẹ giọng mà nói nhưng lại gợn người không thôi.

- Không ổn rồi, không ổn rồi. Phen này thật sự là không ổn rồi!- Nhìn về một màn này, Thanh Đạt bất giác mà rùng mình. Lui bước về sau mà chạy, nhưng mọi chuyện đã không còn kịp.

- Muốn chạy, nằm mơ đi!- Nói rồi, Gia Kiệt liền xuất kích đánh chặn. Không cho đối phương, bất kì cơ hội nào bỏ trốn.

- Way way way, có cần tuyệt tình như này không hả? Chừa cho người ta con đường sống với chứ?- Thanh Đạt lớn tiếng mà mắng, cố toả ra là mình ổn nhưng sâu bên trong là nước mắt biển rộng.

- Còn già mồm? Mau giao bảo vật ra đây, không thì đừng trách ta ra tay không nương tình!- Vừa nói, Gia Kiệt vừa vung kích đánh tới. Ép cho đối phương, phải liên tục lui bước về sau.



- Ngươi có nương tình quái đâu mà nói! Đòn nào đòn nấy như là muốn lấy mạng ta vậy. Không phải là ta nhanh thì sớm đ·ã c·hết dưới lưỡi kích của ngươi rồi!- Thanh Đạt nói tiếp, ra sức mà mắng mỏ.

- Ồ, vậy à? Thế đó là lỗi của ta rồi, vì quá nhẹ tay với ngươi. Không để cho ngươi thất vọng, ta nghiêm túc đây!- Gia Kiệt lạnh giọng mà nói, một thân nộ khí đằng đằng. Khiến cho bất kì ai nhìn thấy, liền được phen run sợ.

Lời vừa dứt, hắn ta tay cầm chặt Tường thiên tam kích, dồn lực mà t·ấn c·ông. Kích này, không khác gì đòi mạng cả. Uy lực vô song, xé gió mà đi. Nhưng đối thủ lại kịp thời né tránh, đòn ấy liền đánh vào hư không. Thế là, Gia Kiệt liên tục ra đòn, áp đảo một cách triệt để.

- Từ từ thôi, gì mà như đòi mạng thế? Bộ gấp đi c·hết hả gì? Ngươi gấp chứ ta không có gấp đâu!- Trong lúc đối chiến, Thanh Đạt còn không quên nói lời bỡn cợt.

Như thế là vẫn chưa đủ, Huỳnh Như và An Nhiên cũng nhanh chóng nhập cuộc. Tạo thành thế trận một chọi ba, ba đánh một không chột cũng què. Tình hình này, là vô cùng bất lợi đối với Thanh Đạt. Biết sao giờ, ai bảo miệng hắn ta tiện quá làm gì.

- Wa, ỷ đông h·iếp ít à? Làm người, đừng có mà quá đáng như vậy chứ?- Trước tình thế này, Thanh Đạt vẫn là mạnh miệng đến cùng.

- Nói nhiều như thế làm gì? Nộp mạng đi!- Huỳnh Như, An Nhiên đồng thanh mà nói, đồng lòng ra tay. Liên hoàn kiếm, cứ thế mà chém tới.

Thanh Đạt tay không bắt kiếm, xém tí là không có mạng mà đùa được nữa. Chơi gì cũng ngu chỉ có chơi ngu là giỏi, thêm vài lần như này. Không sớm thì muộn, sẽ được hóa kiếp. Lưỡi kiếm xẹt ngang qua cổ, để lại vết xước dài. Nếu không phải là hắn ta kịp thời lùi người, thì e là hậu quả khó lường.

- Các ngươi làm thật à?- Thanh Đạt nhíu mày, mặt còn là có chút biến sắc.



- Ta... Ai bảo ngươi không tránh, chuyện này còn trách ta được sao?- Trải qua một màn vừa rồi, An Nhiên bất ngờ không ít. Cánh tay bất giác mà run nhẹ, tâm tình không khỏi hoảng loạn. Yêu ma thì g·iết qua nhiều rồi, người thì xém chút nữa là có lần đầu.

Một bên khác, phía xa xa, mắt thấy học viên của mình xém tí nữa là m·ất m·ạng. Thầy Mạnh muốn nhúng tay liền bị người của đối phương ngăn cản. Dù sao giữa hai bên, vốn dĩ đã có thù hằn trước đó. Phúc Trọng chỉ là nhân cơ hội này, đòi lại một chút lợi tức mà thôi.

- Ngươi làm gì thế? Đây là chuyện của bọn trẻ. Chúng ta ấy mà, đừng có mà tham gia vào thì hơn!- Phúc Trọng cất tiếng, vẻ mặt đôi phần đắc ý.

- Ngươi... Được lắm! Để rồi xem, ai sẽ là người hối hận vì câu nói này!- Nghe được lời đó, thầy Mạnh cũng chẳng thể làm gì hơn. Dù sao bản thân cũng từng nói ra những lời tương tự như thế. Giờ, chỉ đành chấp nhận.

- Ta có hối hận hay không thì không biết. Nhưng mà học viên của ngươi hình như là sắp trụ không nổi nữa thì phải!- Phúc Trọng nhẹ cười, khoái ý lộ rõ.

Đưa mắt nhìn tới, tình hình của Thanh Đạt là vô cùng nguy khó. Lấy một địch ba, không chỉ thua số lượng mà chất lượng còn là kém xa. Hắn ta có miễn cưỡng chống chọi tới bây giờ, cũng đã là cực hạn rồi. Nếu còn tiếp tục, e là có chuyện bất trắc xảy ra.

- Buông tay chịu trói đi, ngươi cần gì cố chấp đến như vậy. Vì một món bảo vật mà m·ất m·ạng tại đây, không đáng đâu!- Gia Kiệt ra sức khuyên can, nói lời hoà nhã.

- Bảo ta buông tay chịu trói, không có chuyện đó đâu. Một là đánh bại được ta lấy đi bảo vật, hai là ta đánh bại các ngươi, bảo vật vẫn là của ta. Còn về đầu hàng, có c·hết cũng không hàng!- Thanh Đạt quyết chiến tới cùng, một thân khí thế ngời ngời.

- Nếu như ngươi đã nói như vậy rồi, thế thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ. Tiếp chiêu!- Gia Kiệt dồn lực vào tay, ánh mắt sắc bén. Nhanh như chớp, xuất ra một kích, hướng thẳng đối thủ mà tới. Kích này, không sao coi thường cho được.