Đối diện là Gia Kiệt dồn lực đánh đến một kích, Thanh Đạt không còn cách nào khác. Đành ra sức chống chọi, tụ khí vào tay mà đỡ lấy một đòn này. Thanh âm v·a c·hạm vang lên, không khỏi chói tai. Hắn ta trực tiếp bị đẩy lùi về sau, cơ thể thương tổn không ít. Cánh tay rỉ máu, khuôn mặt xanh xao. Dáng vẻ hiện tại, phải nói là cực kì thê thảm.
- Mẹ kiếp, ngươi làm thật hả?- Thanh Đạt nhăn mặt mà nói, giọng nói yếu đi thấy rõ.
- Ngươi tưởng ta đùa với ngươi à? Chơi như thế là đủ rồi, ngươi mà không giao bảo vật ra đây. Cho dù có g·iết ngươi đi chăng nữa cũng chẳng ai dám trách tội ta đâu. Phải biết, đây chính là sự khác biệt giữa thiên kiêu và người thường. Đừng có mà ngoan cố nữa, chỉ thiệt cho ngươi mà thôi!- Gia Kiệt buông lời đe doạ, mục đích vẫn là để đối phương ngoan ngoãn mà giao ra bảo vật.
- Hừm, thiên kiêu? Người thường? Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là thiên kiêu à? Ta cũng là thiên kiêu đây. Ngươi có ngon thì ra tay đi!- Thanh Đạt cũng chẳng chịu kém cạnh, mạnh miệng đáp trả. Hắn là đang, chày cối tới cùng.
- Ngươi thiên kiêu quái gì mà yếu thế? Không lẽ, nhân tài của Học viện Long Cơ chỉ đến thế này là cùng?- Gia Kiệt nhíu mày, lộ vẻ khinh thường.
- Ngươi... Con mẹ nó, nói thế mà nghe được à? Không phải ta yếu mà là do các ngươi đông người mà thôi. Có ngon thì một đấu một đi, xem thử ai mạnh hơn biết liền!- Lời này nói ra, Thanh Đạt còn là có chút phẫn nộ.
- Một đấu một à? Xem bộ dạng của ngươi kìa, có chịu nổi một chiêu nữa của ta hay không đấy? Hay là, một đòn cút luôn!- Gia Kiệt nhẹ cười, nói lời chế giễu.
- Ngươi, h·iếp người quá đáng! Đợi ngày sau, ta nhất định sẽ phục hận!- Bất lực, Thanh Đạt đành lấy ra Hoa Bạch Dương Tử.
Tay cầm bảo vật, ánh mắt lại nhìn chăm chăm về phía bọn họ. Sau khi suy tính kĩ càng, rõ được thiệt hơn. Không còn cách nào ngoài việc từ bỏ, mặc dù không muốn nhưng đứng trước tình thế này. Cho dù có muốn hay không, cũng đành bó tay. Xem ra, không vớt vát được tí sĩ diện nào rồi.
- Bảo vật ở đây! Các ngươi ai muốn, thì đến đây mà lấy. Cuộc chiến này, ta rút lui!- Thanh Đạt hét lớn, sau đó thì mạnh tay ném Hoa Bạch Dương Tử lên trời cao. Mở ra, một màn tranh đoạt đẫm máu phía sau. Hắn ta cũng theo đó, mà rời đi trong thảm hại.
Thấy thế, Gia Kiệt liền bật nhảy, tiếp cận Hoa Bạch Dương Tử. Ý định, thu bảo vật về tay. Nhưng mà, nào đâu có chuyện ngon ăn đến thế. Một bóng đen thoáng qua, bảo vật ngay trước mặt lại thoạt nhiên biến mất. Đồ đến tay còn để mất, điều này khiến cho Gia Kiệt gần như không tin vào mắt mình.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bảo vật đâu? Là ai đang giở trò, còn không mau cút ra đây!- Gia Kiệt hét lớn, mười phần căm phẫn.
- Còn nói gì nữa, nhanh đuổi theo!- Mỹ Duyên cất tiếng, sắc mặt không khỏi khó coi.
Nói rồi, nhóm người của bọn họ lập tức truy tìm gắt gao đối phương. Mặc dù không biết người đến là ai, nhưng với việc hất tay trên thế này. Thì quả thật là chán sống rồi mới dám làm như vậy. Tìm đường c·hết mà.
Kẻ có thể làm ra được loại chuyện này, không cần nghĩ cũng biết đó là ai. Giữa khu rừng ấy, một bóng đen cứ thế mà lướt qua. Nhanh như cơn gió, đung đưa trên hàng cây. Theo sau, là nhóm người do Gia Kiệt dẫn đầu.
- Tên khốn kiếp kia, đứng lại!- Bọn họ hét lên trong vô vọng, thanh âm vang vọng khắp nơi.
Được cái, là càng nói thì đối phương chạy càng nhanh. Bọn họ phía sau cực lực mà truy đuổi, mắt thấy là bóng dáng người đó dần xa. Còn tiếp tục thế này, nói không chừng là mất trắng món bảo vật đó. Điều này, Gia Kiệt làm sao mà chấp nhận cho được.
Ngay lập tức, hắn ta một lần nữa thi triển bí kĩ: Huyền minh bá khí. Lực lượng tỏa ra liền trở nên khủng bố hơn, tốc độ được gia tăng không ít. Chớp mắt, đã rút ngắn khoảng cách với người đó. Nhưng đối phương cũng chẳng kém, tức thì tăng tốc, trông chốc lát đã bỏ hắn ta ở lại phía sau.
Thấy thế, Gia Kiệt liền bức tốc mà truy đuổi đến cùng. Cho dù có thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để đối phương chạy mất như này được. Kẻ chạy người đuổi, không chút tách rời. Nơi đây, gần như đã bị hai người bọn họ càng quét qua một lượt. Thế là, đám người Mỹ Duyên phía sau liền bị cả hai bỏ xa.
- Muốn thoát khỏi tay ta, không có dễ thế đâu!- Gia Kiệt tay cầm Tường thiên tam kích, dồn sức mà phóng mạnh vào người đối phương. Theo đó, một v·ụ n·ổ rền trời vang lên.
Đến khi khói bụi tan đi, thân ảnh của người ấy cũng dần hiện ra. Không phải ai xa lạ, mà là Triệu Hoài. Gia Kiệt nhìn về hắn ta, bất giác mà nhíu mày. Hắn, trên tay là Hoa Bạch Dương Tử, miệng nhẹ cười nhưng lại đầy nham hiểm. Điều này, mang đến cảm giác gợn người không ít.
- Ta còn tưởng là ai, hoá ra là ngươi. Cùng với tên kia, đều là phường trộm c·ướp như nhau. Xem ra học viên của Học viện Long Cơ, cũng chẳng ra làm sao cả!- Gia Kiệt cất tiếng, không khỏi dè biểu.
- Vậy à? Ngươi nói như thế, thật là oan cho ta đấy. Món đồ này, là ta tiện tay lấy được. Gì mà trộm c·ướp ở đây? Ăn thì có thể ăn bậy nhưng mà nói thì không thể nói bậy đâu đấy. Kẻo, người ta đánh phù mỏ thì lại khổ!- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp nhưng mỉa mai không kém.
- Đánh ta? Ngươi có năng lực đó thì tới đây mà thử. Không biết là ai ăn ai, đừng có mà ở đó mạnh miệng!- Gia Kiệt trầm giọng mà đáp, một thân khí khách lộ rõ.
- Nếu ngươi đã ngứa đòn đến thế thì ta đành chiều ý ngươi vậy. Các ngươi, còn không mau ra đây. Núp núp ló ló như vậy, lẽ nào là không muốn thứ này sao?- Triệu Hoài nhìn về xung quanh một lượt, lớn tiếng mà nói.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, theo đó là bóng hình của nhóm người do Văn Thành dẫn đầu xuất hiện. Ai nấy, ánh mắt cũng đều chăm chú mà nhìn vào món bảo vật trên tay Triệu Hoài. Hắn ta lại không chút e ngại, mà càng là niềm nở với bọn họ.
- Sao? Muốn à? Thế thì giúp ta một tay đi, giải quyết hắn. Rồi chúng ta chia đôi thứ này, có được không hả?- Triệu Hoài nói lời ngon ngọt, ra sức mà dụ dỗ đối phương.
- Với tính cách của ngươi, đồ trong tay còn có thể chia với người khác nữa à? Chi bằng, ngươi liều mạng với tên đó đi. Bảo vật cứ đưa đây, ta giữ giùm cho. Bảo đảm với ngươi, là nó không chút hư hại! - Văn Thành cất tiếng, nhẹ giọng mà đáp.
- Món đồ này, nó "nặng lắm". Không phải là ai, cũng có thể cầm được trên tay. Với năng lực của ngươi, ta e là không được đâu. Vẫn là giúp ta tiêu diệt tên này, rồi biết đâu ta chia chát cho chút ít thì sao?- Triệu Hoài nói tiếp, thái độ còn là đôi phần ngạo mạn.
- Các ngươi, đây là xem ta như không khí à? Muốn làm gì thì làm sao? Có ngon thì bơi vào đây, một mình ta chấp hết!- Gia Kiệt mạnh miệng mà nói, quyết chơi lớn một phen.
- Người ta đã nói như vậy rồi? Ngươi có tham gia hay không đây? Hay là sợ sệt. Cũng phải thôi, ai bảo thực lực của ngươi không bằng người. Đánh nhau, kẻo b·ị t·hương thì lại khổ. Đứng ngoài nhìn, như rùa rụt cổ, đó mới là phong cách của ngươi!- Ngay lập tức, Triệu Hoài khiêu khích lấy Văn Thành. Ép hắn ta, có muốn hay không cũng phải tham gia. Như thế, bản thân mới có thể hưởng lợi.