Long Cơ Chiến Hồn

Chương 350: Nhược Tuyết xuất hiện, kịp thời cứu nguy



Đối diện là hai con thú săn, Văn Thành không dám khinh suất. Cẩn thận hành động, cho người bao vây lấy đối phương. Từng bước ép sát, thu hẹp khoảng cách, tiện bề ra tay. Chỉ là, ai mà biết được hai con người đó còn có chiêu thức gì ẩn giấu. Điều này, khiến cho hắn đắn đo mãi.

- Hai người các ngươi, tốt nhất là nên buông tay chịu trói tránh nổi đau về thể xác. Bằng không đừng trách ta thừa nước đục thả câu, động thủ với các ngươi!- Văn Thành cất tiếng doạ dẫm, ánh mắt mười phần nghiêm nghị.

- Ta lại sợ quá cơ, có ngon thì lết xác vào đây!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, mạnh miệng đến cùng.

- Muốn ra tay với ta thì ngươi phải hỏi xem họ có đồng ý hay không đã!- Nói rồi, Gia Kiệt liền vênh mặt lên. Phía sau hắn ta, là đám người Mỹ Duyên, An Nhiên, Huỳnh Như,... Bất ngờ xuất hiện.

Tình hình trong giây lát, liền có biến chuyển. Văn Thành bất giác nhíu mày, sắc mặt còn là có chút khó coi. Hắn đây là sơ ý rồi, một đòn cuối ban nãy, dư âm vang xa. Thành công thu hút đám người đó tới đây, mới tạo thành thế cục như hiện tại.

- Sao? Muốn ra tay với ta cơ mà. Người đây này, đánh đi!- Gia Kiệt buông lời thách thức, ngạo mạn không ít.

- Ta đánh với ngươi làm gì, từ đầu cho tới cuối. Mục tiêu của ta chỉ có Triệu Hoài cùng với món bảo vật trên người hắn. Giờ, bất quá thì lại có thêm vài kẻ tranh đoạt mà thôi!- Ngay lập tức, Văn Thành liền chuyển mũi giáo về phía Triệu Hoài. Để cho tên đó, một mình đối phó tất cả.

- Wa, con mẹ nó, ngươi đây cũng thâm độc quá rồi đấy. Chưa gì hết đã muốn ta chịu trận rồi, có còn lương tâm hay không vậy?- Triệu Hoài ra sức mắng mỏ, nhưng không quên quan sát tình hình tìm cho bản thân một con đường lui.

- Lương tâm? Thử hỏi mà xem, ngươi có hay không, ở đó mà hỏi ta!- Văn Thành không chút hổ thẹn, nói lời chất vấn.



- Ta... Hình như cũng không có thì phải!- Triệu Hoài đưa tay sờ cằm, bình thản mà đáp.

- Đừng có mà nhiều lời nữa, tiếp chiêu!- Lời vừa dứt, Văn Thành liền ném phi đao tới.

Không còn cách nào khác, Triệu Hoài chỉ có thể lệch người tránh né. Mặc dù là đôi phần khó khăn, nhưng hắn ta vẫn tạm thời ứng biến được. Chỉ có điều là, đòn này chưa hết, đòn khác đã đến. Sau lưng, có người bất ngờ ra tay đánh lén.

Triệu Hoài không kịp phản ứng, liền trúng chiêu của kẻ địch. Cả người nghiêng ngả, bước chân có phần loạng choạng. Không ngờ tới bản thân, còn có một ngày này. Nhưng giờ không phải là lúc để cảm thán, mà là làm sao đối phó với mấy người bọn họ.

Kim thương trên tay ra đòn phản công nhưng đáng tiếc lại yếu ớt vô lực. Liền bị đối phương chặn đứng một cách dễ dàng, thậm chí còn bị tên đó đá một phát mà ngã nhào ra đất. Triệu Hoài chật vật đứng dậy, còn đâu dáng vẻ uy phong ngày thường.

- Triệu Hoài ơi là Triệu Hoài, nhìn ngươi bây giờ kìa. Thảm như thế vẫn chưa đủ sao? Còn không mau ngoan ngoãn giao bảo vật ra đây, tránh cho mất mặt về sau!- Văn Thành cất tiếng, một thân dương dương tự đắc.

- Vẫn là câu nói cũ, có ngon thì tới đây mà lấy!- Triệu Hoài nhẹ cười, gắng gượng đứng vững.

Một bên khác, đám người Mỹ Duyên sau khi xuất hiện. Bọn họ không gấp gáp hành động mà là lựa chọn đứng một bên quan sát tình hình. Để cho mấy người đối phương, tự mình tương tàn. Đợi thời cơ thích hợp, thì lại ra tay.



- Cái tên khốn đó...- Huỳnh Như một bên muốn tiến lên nhưng lại bị ngăn cản.

- Ta biết là cô muốn ra tay với hắn, nhưng mà đợi một chút nữa đi. Tên đó sắp không xong rồi, không cần chúng ta phải bẩn tay!- Mỹ Duyên từ tốn mà nói, nắm chặt lấy tay đối phương.

- Nhưng...

- Ta biết là hận ý cô đối với hắn rất lớn, nhưng vẫn cần bình tĩnh lại một chút. Nếu như bây giờ cô ra tay, đám người kia sẽ không để chúng ta yên. Đến lúc đó, muốn đoạt lại bảo vật khó sẽ càng thêm khó!- Mỹ Duyên nói tiếp, đến đây Huỳnh Như mới tạm thời nguôi ngoai.

Bên này, Triệu Hoài càng đánh thì càng hụt hơi. Yếu ớt chống trả, vô lực phản kháng. Thương tích trên người, càng ngày càng nhiều. Nhưng như thế, hắn ta vẫn không bỏ cuộc, kiên trì đến cùng. Bởi vì kế hoạch vẫn còn đó, không thể sơ suất được.

Xung quanh hắn giờ đây, đều là kẻ địch. Mỗi một đòn đánh tới, Triệu Hoài chỉ đành nghiến răng chống đỡ. Hắn ta như con đỉa đói, không sao đ·ánh c·hết. Thế là Văn Thành quyết định tập trung lực lượng, một đòn triệt để đánh bại đối phương. Bằng không kéo dài, việc ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

- Cùng nhau lên hết đi, đừng để hắn có cơ hội phản kháng!- Văn Thành hét lớn, uy thế hơn người.

Nghe được lời này, đám người bọn họ ngay lập tức xông tới. Ai nấy khí thế cũng đều hùng hồn, lao thẳng vào kẻ địch. Như bầy sói hoang, xâu xé con mồi. Nhìn về một màn này, Triệu Hoài tay cầm chặt thương. Ánh mắt kiên định, tùy thời phản công.



Giữa lúc nguy cấp, bầu không khí bất chợt mang hơi hướng lạnh giá. Những bông hoa tuyết, tung bay giữa trời. Khung cảnh nơi đây, đã trở thành một màu trắng xóa. Phần chân của mấy người bọn họ, không biết từ bao giờ đã bị đóng băng. Khiến cho mỗi một cử động, đều vô cùng khó khăn.

Ai nấy chứng kiến cảnh tượng này, đều bất ngờ không thôi. Tưởng rằng là có yêu ma cấp cao xuất hiện, nào ngờ lại là thân ảnh của một người con gái. Nhược Tuyết thi triển Thiên phú đặc thù cùng với bí kĩ: Băng linh tế sương của bản thân, mới có thể kịp thời cứu nguy.

- Chỉ vì bảo vật, các ngươi lại ra tay với đồng học. Loại chuyện như thế này, có thể làm ra được sao?- Nhược Tuyết cất tiếng, nói lời chất vấn.

- E hèm, chuyện này tất nhiên là có nguyên do rồi, cô nghe ta giải thích cái đã. Thật ra là ta thấy Triệu Hoài thương tích đầy mình, bảo vật trong tay thì nguy hiểm khôn lường. Nên mới thay hắn ta mà giữ lấy, nào ngờ cái tên đó lại không chịu hợp tác. Nên mới xảy ra cớ sự như này, nào đâu có cái gọi là đồng học tương tàn!- Lời này nói ra, Văn Thành không chút hổ thẹn.

- Wa, lời này con người nói ra được sao?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài không khỏi khinh thường.

- Triệu Hoài, mau buông chân ta ra! Ngươi làm gì thế?- Bất chợt, Nhược Tuyết cảm thấy điều bất thường.

- Không thấy sao mà hỏi? Ta đang ôm đùi cô này, không thì bọn họ đánh ta c·hết mất!- Triệu Hoài vứt bỏ hết tất cả liêm sỉ, ôm chầm lấy chân cô ta. À quên, hắn ta làm gì có liêm sỉ mà vứt.

- Có chuyện gì thì từ từ mà nói, ngươi sao lại làm như vậy? Đứng lên đi, có ta ở đây rồi, không ai dám tổn thương đến ngươi nữa đâu!- Nhược Tuyết nói lời an ủi, vỗ về lấy đối phương.

- Không chịu đâu, không chịu đâu! Cô nhìn kìa, bọn họ ai nấy cũng đều như con sói đói cả. Ta thì lại yếu ớt, khác gì miếng mồi ngon cho bọn chúng!- Triệu Hoài dùng dằng mà nói, bày ra dáng vẻ ủy khuất không ít.

- Nhược Tuyết, cô cũng thấy rồi đấy. Loại người như hắn ta đúng là đáng đánh mà. Bọn ta ra tay, chính là thay trời hành đạo!- Văn Thành xen ngang, tranh thủ cơ hội mà nói xấu đối phương.

- Thôi ngươi im mẹ mồm đi, rõ ràng là muốn lấy bảo vật trên người ta. Làm như tốt lắm!- Nói rồi, Triệu Hoài đứng phắt dậy. Tay cầm Hoa Bạch Dương Tử, đắc ý không thôi.