Trong lúc nguy nan, Nhược Tuyết kịp thời xuất hiện, cứu nguy Triệu Hoài một màn trông thấy. Hắn ta cũng vì đó mà đắc ý không thôi, liền đem Hoa Bạch Dương Tử mà khoe khoang một lượt. Gợi đòn trong từng hơi thở, còn đâu cái dáng vẻ thê thảm vừa rồi.
- Thấy gì không? Thấy gì chưa? Các ngươi có giỏi thì đến đây mà lấy đi!- Nhìn về đám người Văn Thành lẫn đám người Mỹ Duyên, Triệu Hoài buông lời thách thức.
Ngay lúc mấy người bọn họ định ra tay, thì một cơn gió bất chợt thổi qua. Theo đó, là Hoa Bạch Dương Tử biến mất. Ai nấy nhìn về một màn này, đều ngơ ngác đến ngỡ ngàng. Đặc biệt nhất vẫn là Triệu Hoài, hắn ta như thể không tin vào mắt mình.
- Ủa, chuyện gì thế? Bảo vật của ta đâu? Là kẻ nào? Còn nhanh hơn cả ta nữa?- Triệu Hoài giây trước còn tự đắc, giây sau liền vả mặt.
- Tên khốn nhà ngươi, đừng có mà giở trò!- Văn Thành cất tiếng, không khỏi hoài nghi.
- Giở trò cái quái gì? Bảo vật mất rồi, còn không mau đuổi theo!- Triệu Hoài giờ đây, sắc mặt còn là có chút khó coi.
Nói rồi, Triệu Hoài nắm lấy bàn tay Nhược Tuyết, theo đó rời đi. Để lại đây, là đám người bọn họ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trông nhất thời, hoang mang cả đám, một mặt ngu ngơ.
- Chuyện gì vậy? Có ai nói cho ta biết là chuyện gì mới vừa xảy ra hay không hả?- Gia Kiệt nhăn mặt, không sao hiểu rõ tình hình.
- Đi thôi, đừng để hắn ta chạy mất!- Mỹ Duyên lên tiếng, đám người bọn họ cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau Triệu Hoài.
- Anh, chúng ta phải làm sao đây?- Thị Thu một bên, đã bắt đầu hấp tấp.
- Truy, đừng để tên Triệu Hoài đó lừa. Nói không chừng, đây lại là cái bẫy do hắn tạo ra!- Văn Thành nghiêm giọng, lập tức nối bước theo sau.
Thế là dưới sự dẫn dắt của Triệu Hoài, mấy người bọn họ nối đuôi nhau trở thành một hàng dài. Dựa vào chút manh mối còn sót lại của đối phương mà cực lực truy tìm, thấp thoáng đã thấy bóng đen trước mắt. Hắn ta không nói nhiều lời, trực tiếp xuất ra chưởng khí đánh tới.
Khói bụi xuất hiện, người cũng biến mất. Triệu Hoài dừng lại, xem xét tình hình. Nhưng không được khả quan cho mấy, bóng dáng người đó đã không còn. Điều này khiến cho hắn ta nhất thời không biết làm sao mới phải. Toàn là bản thân đi c·ướp c·ủa người ta, không ngờ tới còn có một ngày này.
- Người đâu?- Ngay lập tức, Gia Kiệt đã đuổi kịp.
- Biến mất rồi, nhưng có lẽ là ở gần đây thôi. Chia nhau ra tìm đi! Dám c·ướp đồ trên tay ta, chán sống rồi sao?- Triệu Hoài siết chặt nắm đấm, vung quyền vào thân cây gần đó. Vẻ giận dữ, đều hiện hết trên khuôn mặt.
- Ngoài ngươi ra, còn có người làm ra loại chuyện này nữa à? Đúng là được phen mở rộng tầm mắt mà!- Bấy giờ, Văn Thành mới tới nơi. Hắn ta đối với chuyện này mà nói, nghi hoặc không ít.
- Vậy à? Thế thì cố mà mở to mắt ra mà nhìn đi, biết đâu lại thấy được điều hay thì sao!- Triệu Hoài nhìn về đối phương, lạnh giọng mà nói.
Sau đó, hắn ta ra sức truy tìm xung quanh nơi đây một lượt. Nhưng đáng tiếc, tìm kiếm hồi lâu lại chẳng được kết quả gì. Sắc mặt của mọi người lúc này, ai nấy cũng đều khó coi. Không ngờ tới, bảo vật đã ở ngay trước mắt, ấy vậy mà lại biến mất.
- Quái lạ, tên đó rốt cuộc đã trốn ở phương nào rồi, tại sao lại tìm không ra?- Triệu Hoài đưa tay sờ cằm, đôi phần suy tư.
- Triệu Hoài, ngươi đừng có mà giở trò nữa. Đây rõ ràng là âm mưu của ngươi, giả vờ như thế là quá đủ rồi!- Văn Thành vốn đã nghi ngờ từ sớm, liền nói lên suy nghĩ của bản thân.
- Ngươi làm như chuyện quái gì cũng một tay ta làm ra vậy. Nói năng cho cẩn thận một chút đi, không thì đừng có mà trách ta!- Triệu Hoài cũng không chịu kém cạnh, nghiêm giọng mà mắt đối mắt với đối phương.
- Ngươi... Hừ, đợi ta tìm được tên đó, thật sự là muốn xem có liên quan đến ngươi hay không. Bảo vật, ngươi không dễ độc chiếm thế đâu!- Nói rồi, Văn Thành lập tức cho người lục soát nơi này. Thân phận của k·ẻ c·ướp, nhất định phải làm rõ.
- Ngươi tìm được hắn thì nhớ thông báo cho ta đấy. Ta cũng thật là muốn biết, kẻ nào lại to gan đến vậy. Dám c·ướp đồ trên tay, nhân tài hiếm có à!- Triệu Hoài lời nói bỡn cợt nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Từ đây, sự cảnh giác của mấy người bọn họ đối với Triệu Hoài đã giảm đi phần nào. Trong lúc tìm kiếm, hắn nhân cơ hội không ai chú ý tới bản thân. Liền tránh người sang một bên, lặng lẽ mà rời khỏi nơi này. Giả vờ lâu đến như vậy, kế hoạch cuối cùng cũng thành công.
- Còn không lừa được các ngươi sao? Muốn đấu với ta còn non lắm! Cảnh Hoà, còn không mau ra đây!- Triệu Hoài lúc này, một mặt đắc ý không thôi.
- Thì ra tất cả mọi chuyện vẫn là âm mưu của ngươi!- Thanh âm bất chợt vang lên, dọa cho hắn ta được phen giật mình. Đến khi quay đầu nhìn lại, hóa ra là Nhược Tuyết. Bấy giờ, Triệu Hoài mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu không, e là có một trận quyết chiến nữa.
- Là cô à? Cũng biết dọa người quá đấy. Xém tí là hù c·hết ta rồi? Người ta mong manh dễ vỡ lắm đó, lỡ hư cô lấy gì mà đền!- Triệu Hoài nói lời trêu đùa, tâm trạng được thả lỏng phần nào.
- Có thể lừa người lừa mình, chuyện này không phải là ai cũng làm được. Ngươi đấy, đúng là hơn người!- Nhược Tuyết đáp lời, sắc xảo không kém.
- Quá khen, quá khen! Chuyện nhỏ ấy mà, không đáng nhắc tới. Sao? Đã tới đây rồi, có muốn chia phần không hả? Là cô thì ta không ngại đâu!- Triệu Hoài nhẹ cười, niềm nở không ít.
- Cảnh Hoà, núp như thế là đủ rồi. Mau ra đây đi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà hét, quay đầu nhìn lại, bất thình lình một khuôn mặt xuất hiện ngay trước mắt hắn ta. Ngay lập tức, không nói nhiều lời liền tặng cho đối phương một cú đấm như trời giáng.
- Aaa, mắt của ta! Người ra tay cũng quá đáng rồi đấy!- Cảnh Hoà ôm mặt, rên rỉ không thôi.
- Ai bảo ngươi hù ta làm gì, hết chuyện chơi rồi à? Bị đánh là đáng lắm! Đừng đùa nữa, mau đưa bảo vật cho ta, nhanh lên!- Triệu Hoài nói tiếp, không chút bận tâm ngược lại là không ngừng hối thúc.
- Bảo vật? Bảo vật gì?- Nghe được lời ấy, Cảnh Hoà không khỏi ngơ ngác.
- Bảo vật mà ngươi lấy của đấy, còn không mau đưa ra đây. Còn đùa nữa, muốn c·hết à?- Thoạt nhiên, Triệu Hoài liền cảm thấy bất an trong lòng, báo hiệu cho điềm chẳng lành.
- Từ nãy cho tới giờ, ta đau bụng muốn c·hết. Mới giải quyết xong thì người đã gọi ngược gọi xuôi rồi. Làm gì có thời gian mà lấy cái gọi là bảo vật!- Cảnh Hoà gượng cười mà đáp, nào đâu có biết tình hình căng thẳng ra sao.
Nghe tới đây, Triệu Hoài như sét đánh ngang tai. Bản thân vất vả đến vậy, thậm chí còn liều cả mạng. Ngàn lần không ngờ tới, lại đổi được lời này. Nhất thời, tay chân hắn ta rã rời, loạng choạng mà bước từng bước. Trên miệng bất giác mà nở ra nụ cười ngờ nghệch, một màn này phải nói là cực kì dọa người.
- Haha, hay lắm! Giỏi lắm! Trần đời ta chưa từng thấy ai như nhà ngươi cả. Đã dặn rồi, nói rồi. Vậy mà lại... Aaa, điên mất! Bảo vật đã rơi vào tay người khác rồi, ngươi có biết hay không? Cái đồ ăn hại này!- Triệu Hoài hét lớn, bất chợt lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Triệu Hoài, ngươi bình tĩnh lại một chút. Bảo vật mất rồi thì có thể tìm lại, đừng nóng giận mà hại thân!- Thấy thế, Nhược Tuyết lựa lời khuyên can, an ủi lấy đối phương. Bằng không, hắn ta tức c·hết ở đây cũng không chừng.