Long Cơ Chiến Hồn

Chương 430: Trận thứ năm, Mỹ Duyên ra trận



Trong trận chiến này, Văn Thành hoàn toàn chiếm lấy ưu thế, ép cho đối thủ phải nghiêm mình phòng vệ. Nhưng ưu thế có kéo dài được lâu hay không, thì khó mà nói rõ. Dù sao, đối phương cũng không phải là quả hồng mềm. Muốn nắn là nắn, muốn bóp là bóp.

Những viên đạn lao nhanh, lại không sao xuyên phá được lớp khí tức dày đặc của Văn Thành. Thấy thế, hắn ta càng dương dương mà tự đắc. Bị Triệu Hoài chèn ép đã lâu, khó lắm mới có cơ hội thể hiện như này. Không đắc ý một phen, thì thật là có lỗi với bản thân.

Nhưng đối phương cũng không kém, đánh tới đánh lui hắn cũng chỉ có vài vết xước trên người. Hai người bọn họ, thực lực không chênh lệch là bao. Muốn thắng được trận này, thì phải xem sự nhạy bén của mỗi người.

- Chậc, phải thắng trận này sao? Mệt c·hết đi được, nếu như không phải tại tên kia tự ý, ta cũng không ra nông nổi này. Hazz, phiền phức!- Đối phương cứ lầm bầm trong miệng, than ngắn thở dài từng hơi. Một thân ưu ám, nhíu mày mà nhìn về Văn Thành.

- Tên đó, sao cứ lạ lạ thế nhỉ? Nhưng mà dám lơ là với ta, tìm c·hết!- Văn Thành mơ hồ cảm thấy có điều không đúng ở đây nhưng không sao biết rõ, nó nằm ở đâu. Chi bằng nghi ngờ vô căn cứ, ra tay trước chiếm lấy ưu thế thì hơn.

Giữa lúc này, Văn Thành liền ra chiêu đánh tới. Từng thanh phi đao, lao nhanh như gió. Vồ vập, mà t·ấn c·ông lấy kẻ địch, như thú săn mồi. Nhưng chút thủ đoạn nhỏ nhặt này, không tài nào qua mắt được đối phương.

Hắn lệch người qua trái rồi lại qua phải, thành công trong việc né đòn nhưng không quên đưa súng bắn trả. Không những nhanh mà còn cực kì chuẩn sát, đều nhắm vào yếu điểm. Văn Thành tự tin như cũ, nghiễm nhiên đứng đó mà gia khí phòng thân.

Kết quả, đạn ấy xuyên qua lớp khí tức dày đặc của hắn. Ghim thẳng vào đùi, nếu như không phải kịp thời phản ứng. Lùi người tránh né, e là nó đã ghim thẳng vào ngực. Một màn này, hắn ta không sao ngờ tới.

- Cái gì? Rõ ràng là ban nãy...- Văn Thành ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt còn là có chút khó coi.

- Khinh thường ta chứ gì, vậy thì chịu c·hết đi!- Ngược lại, đối phương lao nhanh mà đến.



Hắn vẫn là như cũ, bắn ra ba viên đạn. Thanh âm vang lên, đã cảnh tỉnh Văn Thành. Hắn không kịp nghĩ ngợi, đã phải ra phi đao đáp trả. Nào ngờ, đạn thì đã đánh bật, còn người thì không biết từ bao giờ đã xuất hiện trước mặt hắn.

Đối phương không lựa chọn t·ấn c·ông tầm xa nữa, mà thay vào đó là cận thân đối chiến. Một quyền rồi đến một cước, liền đem Văn Thành đánh bật lên giữa không trung, vô lực phản kháng. Bởi vì ở giữa không, hắn sẽ không có bất kì điểm tựa nào. Và đó, cũng chính là điều mà đối phương muốn.

Văn Thành giờ đây, như cá nằm trên thớt. Nhưng như thế, hắn ta cũng không từ bỏ cơ hội phản kháng. Liền hướng đối thủ, ném ra vô số phi đao. Nhưng đáng tiếc, đây cũng chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng. Trước khi hắn, hoàn toàn nhận lấy thất bại.

Đối phương bật nhảy lên cao, thành công tránh được tất cả phi đao. Giơ chân, đá xuống thật mạnh vào người Văn Thành. Hắn ta nôn ra máu tươi, in hình xuống nền đất. Đến khi lom khom ngồi dậy, súng của đối thủ đã chỉa vào đầu lúc nào lại không hay.

- Ngươi thua rồi, buông tay đầu hàng đi. Ta không muốn, phải làm ngươi b·ị t·hương thêm nữa đâu!- Tên đó lãnh đạm mà nói, trận chiến tới đây cũng ngã ngũ.

- Ngươi...- Mặc dù không chấp nhận kết quả này, nhưng Văn Thành cũng không còn cách nào khác ngoài việc nhận lấy trái đắng. Chỉ hận bản thân nhất thời lơ là, mới có kết cục như hiện tại.

- Hazz, lại thắng nữa rồi à? Thật là làm cho người ta, sảng khoái quá đi mất!- Mạc Can tựa lưng vào ghế, ung dung mà nói nhưng không kém phần đắc ý.

- Thắng thì đã sao? Cũng chỉ mới 2:1, ngài đừng quá đắc ý. Kẻo đến lúc thua, cười không được thì lại khổ!- Ông Ba bên cạnh, cũng không chịu kém, thuận thế mà nói xéo đối phương.



- Ngài nói gì thế? Đừng có nói là, ngài giận đấy nhé. Chỉ là một trấn đấu mà thôi, có cần phải như vậy hay không?- Mạc Can thấy vậy, liền buông lời châm chọc.

- Hừ, ta thì có gì mà tức giận cơ chứ? Chúng ta, cứ chờ xem là được!- Ông Ba hai tay chấp lại, nghiêm giọng mà đáp.

Trận thứ năm, Mỹ Duyên là người đối chiến. Đối diện với cô ta, là một cô gái mang đậm phong cách trưởng thành. Đường nét khuôn mặt tinh xảo, dáng người nở nang. Kim Tiền, là một trong những Kim Vệ có tốc độ nhanh nhất từng được biết đến.

- Mỹ Duyên, Học viện Ngự Quy, xin chào!- Mỹ Duyên mở lời, ngoài mặt là thế nhưng thực chất đang âm thầm thăm dò lấy đối thủ.

- Kim Tiền, Kim Vệ, chào!- Đổi lại, đối phương thờ ơ mà đáp.

- Chúng ta, có phải là nên đánh rồi không?- Kim Tiền nói tiếp, bình thản đến lạ.

- Nếu như cô muốn, mời!- Mỹ Duyên tiếp lời, cùng với đó là phát động khí tức của bản thân. Ý đồ, thị uy trước đối thủ.

- Ta không khách sáo đâu đấy!- Lời mới vừa dứt, người đã không thấy đâu.

Kim Tiền lao nhanh như chớp, theo đó là một cước được tung ra. Uy lực cực mạnh, đủ để đá c·hết một lượt mười con trâu. Mỹ Duyên cũng không yếu thế, nghiêm mình phòng thủ. Gia khí, chặn đứng đòn t·ấn c·ông đó. Rồi tụ khí vào tay, mà đánh ra một chưởng.

Đẩy lùi kẻ địch về sau, tiếp đó là vô số chưởng khí được xuất ra. Đánh nát cả mặt sân, khói bụi mịt mù. Bầu không khí trong giây lát, trở nên yên ắng đến bất thường. Bất chợt, một thân ảnh từ trong khói bụi lao ra.



Kim Tiền một lần nữa, tung cước vào người Mỹ Duyên. Nhắm thẳng vào phần eo, mạnh mẽ mà ra đòn. Một cước này, là dồn lực mà đánh, không sao xem thường cho được. Mỹ Duyên không thể đỡ, chỉ đành tránh.

Lách người qua một bên, còn thuận thế mà ra chiêu đáp trả. Nhắm thẳng vào mạng sườn đối phương đang lộ ra sơ hở, ra một chưởng mà đánh tới. Tụ khí, xuất chiêu. Đòn này mà đánh trúng, không c·hết cũng thương nặng.

Nào ngờ, Kim Tiền lại nắm lấy bàn tay cô ta. Mượn đó, lấy thế xoay người. Đá ra một cước, từ trên trời giáng xuống. Như sấm chớp đùng đoàng, nghiền ép lấy đối phương. Khiến cho mặt đất dưới chân Mỹ Duyên, tất cả đều vỡ nát thành mảnh vụn.

Mỹ Duyên phải chật vật lắm, cả người khom xuống mới đỡ được đòn này. Nhưng xem ra, cơ thể bị tổn thương không nhẹ. Hai tay run rẩy, khoé miệng chảy ra một ít máu. Sắc mặt, còn là có chút kém. Dù sao đánh cận chiến như này, nó vốn dĩ là thế yếu của cô ta.

- Còn chưa chịu từ bỏ, cố chấp!- Kim Tiền liếc nhìn lấy đối phương, lạnh giọng mà nói.

- Ta còn chưa thua, thì từ bỏ cái gì? Nói nhiều vô ích, đánh thắng ta đi rồi nói. Khụ khụ!- Mỹ Duyên lớn tiếng mà đáp, không chịu thua kém. Chỉ có điều, thần sắc của cô ta không được tốt cho lắm.

- Vậy sao? Vậy thì chiều theo ý ngươi vậy!- Kim Tiền giờ đây, trong lòng không ít thì nhiều cũng tán dương đối thủ. Nhưng trận này, cô ta bắt buộc phải thắng.

Nói rồi, cô ta xoay người, đem Mỹ Duyên đá văng ra xa. Nhìn trông, thảm hại đi không ít. Chỉ mới ngước mặt nhìn lên, Kim Tiền đã xuất hiện ngay trước mắt. Không một động tác thừa, liền ra cước mà đá mạnh tới.

Mỹ Duyên thấy vậy, liền khom người xuống. Đá thẳng vào chân trụ của kẻ địch. Nhưng đáng tiếc, Kim Tiền lại phản ứng nhanh hơn. Một chân bật nhảy lên, dùng chính cái chân đó mà đá mạnh vào người đối thủ.

Một màn này, diễn ra trong tích tắc. Mỹ Duyên nhất thời, không kịp trở tay. Một lần nữa trúng chiêu, thương lại chồng thêm thương. Cả người văng ra xa, còn tiếp tục như này, e là cô ta không cầm cự được lâu.