Mỹ Duyên đối chiến Kim Tiền, hoàn toàn rơi vào thế yếu. Cô ta không ngờ tới, thực lực đối phương lại mạnh mẽ đến vậy. Xem ra muốn thắng được trận này, còn phải xem ở khả năng chịu đòn của cô ta. Chống chọi đến cuối cùng, mới có cơ hội lật ngược thế cục hiện giờ.
Nhưng tình thế hiện tại, không được khả quan cho lắm. Mỹ Duyên bị ép đến mức, tàn tạ đi không ít. Trên người, sớm đã xuất hiện v·ết t·hương. Sắc mặt nhăn nhó, không khỏi khó coi. Nhưng đây, chỉ mới là sự khởi đầu giữa cả hai.
Không để cho Mỹ Duyên có thời gian nghỉ ngơi, Kim Tiền đã ra đòn đánh tới. Một cước rồi lại một cước, cứ liên tục như thế dần ép lui lấy cô ta. Sự chênh lệnh thật lực này, cũng quá là rõ ràng đi. Đây có khác gì, thế trận một chiều không cơ chứ.
Mỹ Duyên lùi người về một góc, còn lui nữa thì thật là sẽ rơi khỏi sân đấu. Cô ta bắt buộc phải làm gì đó, bằng không bản thân sẽ thua mất. Vô số chưởng khí được đánh ra, nhưng đáng tiếc cũng chẳng thay đổi được gì.
Kim Tiền dồn lực, đá ra một cước cuối. Cước này mà trúng, không nghi ngờ gì nhiều. Đối thủ chắc chắn rớt đài, chiến thắng sẽ nằm chắc trong tay cô ta. Như sự tình, nào đâu có như ý muốn. Bất ngờ xuất hiện, đã đến lúc Mỹ Duyên phản công ngược lại.
Trước một cước đầy mạnh mẽ của đối phương, Mỹ Duyên bật nhảy lên cao, xoay một vòng rồi lộn nhào ra sau kẻ địch. Tụ khí vào tay, xuất ra một chưởng. Có thể thay đổi cục diện hiện tại hay không, còn phải xem ở chưởng này.
Quá đổi bất ngờ, Kim Tiền không kịp phản ứng. Đến khi cô ta quay người về sau, bản thân đã trúng chiêu. Một chưởng đó, giáng thẳng vào ngực. Uy lực, không sao xem thường cho được. Đến mức, cô ta phải nôn ra một ngụm máu tươi.
- Khụ khụ, bất cẩn rồi!- Kim Tiền đưa tay sờ lấy v·ết t·hương, một cơn đau nhói liền xuất hiện.
- Trận chiến này còn chưa có kết thúc, cô đừng bất cẩn để rồi thua đấy nhé. Ta, thì không dễ thế đâu!- Ngoài mặt là Mỹ Duyên thiện ý nhắc nhở, nhưng bên trong đang âm thầm cảnh cáo lấy đối thủ.
- Lời mà cô nói, hình như không giống với tình trạng hiện giờ của cô cho lắm thì phải. Không biết, sẽ chịu được mấy chiêu của ta nữa đây?- Kim Tiền đứng thẳng dậy, nét mặt đã trở nên nghiêm nghị hơn hẳn.
- Nói nhiều làm gì, cũng chẳng phân ra kẻ thắng người thua. Chúng ta, đánh tiếp vậy!- Mỹ Duyên dồn khí vào tay, lời vừa dứt liền đánh ra một chưởng để thị uy.
Thấy vậy, Kim Tiền chỉ cần một cước là đánh tan chưởng đó. Còn thuận thế mà dậm chân thật mạnh, lao nhanh đến đối phương. Liên hoàn cước được tung ra, như bão táp mưa sa. Đây là đang muốn, dồn ép đối phương vào con đường thua cuộc.
Trước một màn này, Mỹ Duyên cực lực mà chống trả. Dùng chưởng đối cước, không kém là bao. Khí tức hai bên giao nhau, mãnh liệt không thôi. Tạo thành dư chấn, chấn kinh người nhìn. Thanh âm vang rền, thật là làm cho con người ta ánh mắt không rời.
Có điều, với v·ết t·hương trên người, Mỹ Duyên khó mà cầm cự được lâu. Còn tiếp tục thế này, thất bại cũng chỉ là vấn đề thời gian. Thứ mà cô ta chờ đợi hiện giờ, chính là một cơ hội thích hợp để phản công. Là thắng hay thua, chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.
Kim Tiền liên tục gây áp lực cho đối thủ của mình, ép đối phương đến mức nghẹt thở. Dưới thế cuồng công này, chỉ cần bất cẩn một giây thôi. Nhận lấy trái đắng, cũng không phải là không thể. Thậm chí, còn có thể thua cuộc trong thảm hại nữa.
Một màn so chiêu giữa hai người bọn họ, đã dần đi đến hồi kết. Khí tức giao nhau, đã không còn mãnh liệt như phút ban đầu. Thay vào đó, là từng cơn dư chấn nhẹ. Nhẹ, nhưng đủ để mỗi một người ở đây cảm nhận rõ. Thực lực của hai người bọn họ, mạnh mẽ như nào.
- Yếu như thế này, đừng nói là, cô hết sức rồi đấy nhé?- Bất chợt, Mỹ Duyên lại lên tiếng, khiêu khích lấy đối thủ.
- Còn mạnh miệng được nữa sao? Vậy thì ta, không nương tay nữa đâu đấy!- Kim Tiền dồn khí vào chân, đá ra một cước. Đã đến lúc, trận chiến này nên khép lại.
Một cước này, đừng nói là người. Cho dù có là con voi khỏe nhất đi chăng nữa, một đòn là gục. Huống chi là Mỹ Duyên, sớm đã sức cùng lực kiệt. Cô ta chỉ đành gia khí toàn thân, siết chặt bàn tay mà đỡ lấy.
Có thể cảm nhận rõ, một luồng sức mạnh khủng kh·iếp, va đập vào cơ thể. Xem ra, lời mà Kim Tiền nói không giả chút nào, không nhường nữa. Ép Mỹ Duyên phải liên tục lùi người về sau, càng là gia khí mà phòng vệ.
Chẳng mấy chốc, cô ta đã bị ép đến mép gốc sân đấu. Chỉ cần lui một bước nữa thôi, là Mỹ Duyên hoàn toàn thua cuộc. Nhưng trước mặt, là sự nghiền ép của Kim Tiền. Thật là khiến cho con người ta, không biết phải làm sao mới phải.
Bất chợt, Mỹ Duyên không gia khí phòng vệ nữa. Mà là bất chấp tất cả, lao lên nắm lấy chân đối thủ. Nhân lúc Kim Tiền còn chưa kịp phản ứng, liền xoay người mượn lực mà ném mạnh đối phương ra khỏi sân đấu. Đến khi cô ta kịp thời phản ứng lại, mọi chuyện đã quá muộn đi.
Kim Tiền một phút bất cẩn, liền bị đối thủ ném ra khỏi sân đấu. Một chân chạm đất, thua cuộc trong gang tấc. Dù có muốn hay không, cũng phải thừa nhận lấy kết quả này. Nó như đinh đóng cột, đã không thể thay đổi được gì.
- Đã nói với cô rồi, ai là kẻ thắng người thua còn chưa rõ đâu, đừng có mà đắc ý. Giờ thì sao? Đến cuối cùng, ta mới là người chiến thắng!- Mỹ Duyên hướng đối phương, điền nhiên mà nói nhưng lại tràn trề tự tin. Trái ngược hoàn toàn, với dáng vẻ trước đó của cô ta.
- Cô thắng, là do ta bất cẩn. Nhưng đây, cũng là thực lực của cô. Hazz, thắng là thắng, thua là thừa. Ta cũng tiện nói nhiều, xin chúc mừng!- Kim Tiền mặc dù thua, nhưng vẫn khẳng khái mà thừa nhận. Nói rồi, cô ta cũng theo đó mà xoay người rời đi. Để lại nơi đây, Mỹ Duyên cao ngạo mà đứng đó.
Trên đài cao, nụ cười một lần nữa trở lại với khuôn mặt của Ông Ba. Tư thái cũng nhàn nhã hơn nhiều, khoan thai mà ngắm nhìn. Còn đâu cái dáng vẻ, âm ưu như vừa rồi. Thắng thua cứ thế, đổi chiều liên tục. Khiến cho người ta, khó mà phán đoán tình hình.
- Hazz, lại hoà nữa rồi sao? Ta còn tưởng, Kim Vệ sẽ thắng nữa chứ? Thất vọng quá đi mất!- Ông Ba hư tình giả ý mà vờ lên tiếng, cố tình chọc tức đối phương.
- Vậy cơ à? Kim Vệ của ta, đã khiến ngài thất vọng rồi sao? Thật là, có lỗi mà!- Mạc Can nghiến răng mà nói, nhưng vẫn cố mà tỏa ra điềm tĩnh.
- Không sao, không sao! Thua thêm vài lần nữa thì càng tốt, ta không ngại đâu. Dù sao, so với thắng thua, ta càng thích thú với vẻ mặt hiện tại của ngài hơn!- Ông Ba tươi cười mà nói, ẩn ý cũng tính là không ít.
- Haha, chúng ta cứ chờ xem đi. Ai mới là người cười đến cuối cùng, còn chưa biết đâu. Ngài vui mừng sớm thế này, rất dễ bị mừng hụt đấy. Ta thật là muốn xem, đến lúc đó, ngài có còn cười được nữa hay không?- Mạc Can cũng không chịu lép vế, từ tốn mà đối đáp nhưng không kém phần sắc sảo.
- Lúc đó thì ta không biết nhưng hiện giờ, ta rất là vui mừng đấy. Ngài có biết không hả? Haha!- Ông Ba vẫn chưa chịu ngừng, đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt. Đắc ý quên mình, không biết rồi sẽ sao đây.