Long Cơ Chiến Hồn

Chương 432: Cảnh Hoà, một lần nữa đối chiến Kim Nguyên



Giữa lúc Mạc Can và Ông Ba đá xéo lẫn nhau. Kim Nguyên một lần nữa, không biết vì cái gì lại bước lên sân đấu. Hắn hiên ngang đứng đó, quét mắt nhìn về xung quanh một lượt. Giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

- Xin cho hỏi, trong các ngươi có ai tên là Triệu Hoài không? Ta có chuyện, muốn thỉnh giáo hắn!- Kim Nguyên cất tiếng, thanh âm vang rền. Xem ra, đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

- Thằng nhãi đó, lại định làm gì thế? Mà cái tên Triệu Hoài này, hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải?- Ông Ba nhíu mày, trầm ngâm mà suy tư.

- Trần Hào, chuyện này là sao thế? Ngươi có thể, nói rõ cho ta biết không hả?- Mạc Can tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm. Lộ ra vẻ mặt không vui, cao giọng nói.

- Thần... Thần không rõ. Để vi thần, điều tra xem sao!- Trần Hào cúi người, thấp giọng mà đáp.

- Triệu Hoài, sao lại có người tìm hắn thế này? Đừng có nói là, hắn gây chuyện ở đâu rồi đấy nhé?- Mắt thấy sự tình này, Hải Quỳ không khỏi hoang mang trong lòng.

- Ta biết ngay mà, hắn không phải là người tốt lành gì. Bị người ta kêu tên gọi họ thế kia, chắc là đã làm nên chuyện xấu gì rồi. Hải Quỳ, cô tốt nhất là nên tránh xa hắn ta ra đi!- Hải Tình bên cạnh, thuận thế liền nói xấu lấy đối phương.

Trần Hào ngay lập tức, đã xuất hiện bên cạnh Kim Nguyên. Đặt một tay lên vai hắn, điềm đạm mà cất tiếng: 'Kim Nguyên, ngươi làm gì thế? Còn không mau lui xuống!'

Chỉ thấy, Kim Nguyên ghé sát tai Trần Hào, nói nhỏ cái gì đó. Sau khi nghe xong, ông ta không nói gì. Mà sau đó, đi đến chỗ Mạc Can, nói nhỏ vào tai. Trong thoáng chốc, sắc mặt lão ta dường như đã thay đổi, có chút khó coi.

- Lí nào lại vậy? Thật là xem Đào Hoa Đảo Quốc ta không ra gì mà. Phê chuẩn cho ta, nhất định phải t·rừng t·rị lấy cái tên đó!- Mạc Can siết chặt tay vào ghế, ánh mắt ấy tràn đầy phẫn nộ.



- Có chuyện gì thế kia? Sao nhìn ngài, lại khó coi thế?- Thấy vậy, Ông Ba liền mở lời thăm dò.

- Chỉ là chút chuyện nhà, ngài không cần phải để tâm. Ngài không phiền, nếu như ta giải quyết việc riêng chứ?- Mạc Can ngoài mặt tỏa ra bình thường, nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.

- Không phiền, không phiền! Ngài cứ tự nhiên như ở nhà là được, không cần phải khách sáo với ta!- Ông Ba xua xua tay, tươi cười đáp.

- (Dư thừa, đây vốn dĩ là nhà ta mà!) Nếu ngài đã nói như vậy, vậy thì ta xin mạn phép! Kim Nguyên, ta duyệt cho ngươi giải quyết chuyện này. Nhớ lấy, hành xử cho cẩn thận vào. Đừng làm gì, quá đáng đấy!- Mạc Can lời này, khó mà rõ nông sâu trong đó.

- Thuộc hạ, lĩnh chỉ!- Kim Nguyên chấp tay lại, cuối người hành lễ.

- Khoan đã, ngươi tìm người làm gì? Người hiện tại không có đây, ngươi có chuyện gì có thể nói ta. Ta có thể, nói lại sau với người!- Cảnh Hoà đứng ra, thay Triệu Hoài mà làm chủ.

- Là ngươi sao? Hoá ra là cùng một giuộc với nhau. Thảo nào, lại khốn nạn đều như nhau!- Kim Nguyên liếc nhìn đối phương, dè biểu mà nói.

- Khốn nạn? Way, ngươi nói ai thế? Ngươi thì phải, còn ta thì không. Đừng có mà đánh đồng ta với ngươi, cái đồ khốn kia!- Cảnh Hoà mượn lời, mà mắng ngược tên đó.

- Mạnh miệng gớm nhỉ? Xem ra trước đó, không dạy cho ngươi một bài học nhớ đời là lỗi của ta. Ngươi bây giờ, cũng đâu mạnh miệng như này!- Kim Nguyên lãnh đạm mà nói, giọng điệu còn là có chút khinh thường.



- Sao? Muốn đánh nhau nữa à? Tưởng ta sợ ngươi chắc? Thích thì anh đây sẽ chiều!- Cảnh Hoà bước tới một bước, hùng hồn mà đáp.

- Ngươi... Thật là không s·ợ c·hết nhỉ? Nếu hắn không có ở đây, vậy thì ta giải quyết ngươi trước cũng được!- Kim Nguyên ánh mắt sắc bén, khí tức tỏa ra càng là mạnh mẽ dị thường.

- Nói nhiều làm gì, thích thì nhích, đừng nhiều lời!- Nói rồi, Cảnh Hoà dậm chân thật mạnh xuống đất. Lấy đà, lao nhanh đến đối phương.

- Wa, hai cái người này, sao lại đánh nhau nữa rồi? Không cảm thấy, mệt à?- Thanh Đạt một bên, buông lời cảm thán.

Cảnh Hoà một lần nữa, đối chiến Kim Nguyên. Mặc cho v·ết t·hương trên người, vẫn chưa lành hẳn. Hắn vẫn là như cũ, vung đao mà chiến, không chút e ngại. Trận chiến trước đó của bọn họ còn chưa xong, như này cứ tiếp tục là được.

Kim Nguyên cũng không kém, dưới thế cuồng công của đối phương. Liên tục lui người né tránh, nhưng không quên ra kiếm đáp trả. Thanh âm vang rền, không khỏi chói tai. Đao kiếm giao nhau, xẹt ra tia lửa bắn tứ lung tung.

Bất chợt, Kim Nguyên bật nhảy lên cao, đáp đất phía sau Cảnh Hoà. Không để cho đối thủ kịp thời phản ứng, đã vung kiếm quét ngang. Một kiếm này, vừa nhanh vừa mạnh, nguy hiểm khôn lường.

Cảnh Hoà nhanh tay, đưa đao đỡ lấy. Hai chân chống trụ, mới có thể chặn đứng đòn này. Nếu như không phải sớm đã đề phòng, thì thật là nguy hiểm. Kim Nguyên thấy vậy, liền dùng sức mà đẩy lùi lấy hắn. Ép cho đối thủ, phải nghiêm mình chịu đựng.

Trước tình thế này, Cảnh Hoà chỉ đành tụ khí vào đao, chống đỡ tới cùng. Khí tức hai bên nhau giao, càng là dữ dội. Như bão tố phong ba, muốn thổi bay tất cả. Hai người bọn họ, ai nấy cũng đều dùng hết sức, ngại gì v·a c·hạm.



- Muốn thắng được ta, không dễ thế đâu!- Cảnh Hoà nghiêm giọng, tay càng là siết chặt lấy Toái nguyệt huyết đao.

- Vậy sao? Nếu như ban nãy không có người ngăn cản. Ngươi bây giờ, làm gì có cơ hội mà đứng ở đây. Bớt ở đó, mạnh miệng lại đi!- Kim Nguyên gia tăng khí tức trên kiếm, cố sức mà nghiền ép lấy đối thủ. Nhưng sự tình, có lẽ khó hơn hắn ta nghĩ nhiều.

Gân mặt của Cảnh Hoà, nổi đỏ hết lên. Xem ra, hắn muốn đấu tới cùng với đối phương. Mặc dù phần nào thua thiệt về cấp bậc, nhưng đó không phải là lí do hắn ta để bản thân thua kém đủ đường. Lần này, bắt buộc phải đòi lại danh dự đã mất trước đó.

Cảnh Hoà từng bước từng bước, ép Kim Nguyên phải lùi người về sau. Sức mạnh trong người hắn ta, dường như đã phát huy đến cực hạn. Toàn thân như bốc hỏa, khói trắng lượn lờ quanh thân. Một màn này, thật là dọa người.

Trước sự bất thường của đối thủ, Kim Nguyên không khỏi ngỡ ngàng. Hắn ta không ngờ tới, Cảnh Hoà còn có một màn này. Trong nhất thời, hắn đã bất cẩn. Bước chân lỡ mất một nhịp, ngã người về sau.

- Lần này, là ta thắng!- Cảnh Hoà nghiến răng mà nói, chớp lấy thời cơ này mà phản công.

Một đao này mạnh mẽ chém xuống, là tất cả những gì mà Cảnh Hoà có. Khói bụi mịt mù, mặt sân thì xuất hiện một vết nứt chạy dài. Vết máu lõm chõm khắp nơi, xem ra Kim Nguyên đã lành ít dữ nhiều. Cảnh Hoà cũng không khá khẩm hơn là bao, cả người rệu rã. Bước chân loạng choạng, nếu như không phải cố chịu đựng thì sớm đã ngã ra đó.

- Khụ khụ, lần này còn không thắng?- Cảnh Hoà ánh mắt đờ đẫn, nhưng không kém phần chờ mong mà nhìn về phía trước. Chỉ khi thấy được đối thủ triệt để nằm xuống, hắn mới có thể yên lòng.

- Xem ra, ta phải để ngươi thất vọng rồi. Trận này, còn chưa phân thắng thua đâu!- Mắt thấy, từ trong khói bụi mịt mù đó, một thân ảnh bước ra, là Kim Nguyên. Giữa ngực có một vết chém chạy dài, máu tươi đỏ thẫm. Nhưng như thế, khí tức trên người hắn ta tỏa ra chỉ có hơn chứ không kém nếu so với vừa rồi.

- Ngươi... Còn chưa bại sao?- Một màn này, khiến cho Cảnh Hoà ngỡ ngàng không thôi.

- Hừ, ngươi có phải là mơ mộng hão huyền rồi không? Chỉ với chút v·ết t·hương nhỏ này mà muốn ta bại. Mơ đẹp đấy, nhưng đã đến lúc phải tỉnh lại rồi!- Kim Nguyên giọng điệu âm trầm, bội phần sắc sảo.