Sau khi trúng phải một đao của đối thủ, Kim Nguyên ấy vậy mà càng trở nên đáng quan ngại hơn. Khí tức trên người, cuồng cuộn không dứt. Còn về phần Cảnh Hoà, sớm đã sức cùng lực kiệt. Không biết, sẽ cầm cự được bao lâu đây.
- Hai cái đứa này, ta chỉ mới rời đi một chút. Sao lại, đánh nhau nữa rồi?- Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô Nguyệt không khỏi ngán ngẫm.
- Xem ra, trận này ta lại thắng nữa rồi!- Mạc Can nhẹ gật đầu, hài lòng lộ rõ trên khuôn mặt.
- Ngài đắc ý sớm thế, biết đâu thua ngược cũng không chừng!- Ông Ba mồm miệng cũng không kém, nhẹ nhàng mà nói khấy đối phương.
- Chậc chậc chậc, chuyện gì vui thế kia? Cho ta, tham gia với nào!- Bất chợt, một thanh âm vang vọng giữa trời. Theo đó, là một cổ khí tức bức người xuất hiện.
Giữa trời cao, Khâm Đàn bất chợt giáng lâm. Một thân cao ngạo hơn người, uy nghiêm đến lạ. Khiến cho con người ta trong nhất thời, ngẩng người ra đó. Theo sau là hơn mười Siêu Việt giả. Trong đó, có cả thầy Mạnh và thầy Thông. Một màn này, cũng quá là phô trương đi.
- Sử Thi giả? Còn có cả Siêu Việt giả nữa? Là người của học viện sao?- Mạc Can nhíu mày, suy tư trong giây lát.
- Xin cho hỏi, người đến là ai?- Mạc Can cất tiếng, thanh âm vang vọng. Khí tức tỏa ra, cũng không thua kém gì đối phương.
- Khâm Đàn, đến từ Học viện Ngự Quy. Người chắc hẳn, là quốc vương của Đào Hoa Đảo Quốc? Xin chào!- Khâm Đàn đáp xuống giữa sân đấu, tự mình giới thiệu. Lại quét mắt nhìn về xung quanh một lượt, dường như là đang tìm kiếm một thứ gì đó.
- Thì ra là Khâm Đàn Sử Thi đại giá quang lâm, không tiếp đón chu đáo, thật là thất trách!- Mạc Can tươi cười mà tiếp lời, niềm nở không thôi.
- Không sao, là ta tự mình đến đây. Không báo trước một lời, là ta đáng trách mới phải!- Khâm Đàn nhẹ giọng mà đáp, thái độ còn là có chút khiêm tốn nhúng nhường. Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, khiêm tốn một chút cũng nên.
- Vả lại, cho ta hỏi. Trong số các ngươi, ai là Triệu Hoài thế? Nghe nói hắn là nhân tài hiếm có của Học viện Long Cơ, thật là làm cho người ta muốn gặp 'c·hết' đi được!- Khâm Đàn di chuyển ánh mắt, nhìn về học viên phía dưới mà dò hỏi.
- Triệu Hoài, thằng nhóc đó có lẽ không ở đây. Nó không nằm trong top 10. Sử Thi giả, e là người tốn công tìm kiếm một phen rồi!- Thầy Mạnh phía sau lên tiếng, ra sức mà bao che cho hắn. Đây đã là tất cả những gì, mà thầy Mạnh có thể làm.
- Triệu Hoài? Tên đó rốt cuộc là đã làm ra chuyện gì, mà ai ai cũng tìm kiếm thế kia?- Hải Quỳ trên lầu cao quan sát lấy tất cả sự tình, không khỏi khó hiểu.
- Tên đó à? Giết người c·ướp c·ủa, chuyện ác nào mà không làm. Cô đó, đừng dễ bị lừa như vậy nữa. Loạng quạng, hắn bán cô đi luôn cũng không chừng!- Hải Tình liền nhân cơ hội này mà nói xấu đối phương.
- Sao ngươi biết?- Nghe được lời đó, Hải Quỳ ngạc nhiên không thôi.
- Ta đoán!- Hải Tình dứt khoát mà đáp, không chút do dự. Nhưng mà, hắn đoán rất đúng.
- Ồ, vậy à? Vậy là ta không có duyên gặp hắn sao? Tiếc thật đấy!- Khâm Đàn vẻ mặt chán nản, nhưng ẩn sâu trong đó là mối đe doạ cực lớn đối với Triệu Hoài.
- Nhưng ta nhớ không lầm, thằng nhóc đó lừa lấy hạng nhất trong tay Gia Kiệt. Vì sao, lại không trong nằm trong top 10? Ngươi, giải thích cho ta xem nào!- Khâm Đàn liếc nhìn lấy thầy Mạnh một cái, âm trầm mà hỏi tiếp.
- Chuyện này... Chuyện này, hơi có chút khó nói. Là chuyện riêng của Học viện Long Cơ. Ngài, chắc là không muốn biết đâu nhỉ?- Mặc dù đối phương là Sử Thi giả nhưng phía sau có Học viện Long Cơ chống lưng, thầy Mạnh cũng không đến nổi nào mà e sợ.
- Học viện Long Cơ sao? Chậc chậc, là ta quá phận rồi, không nên quản nhiều đến vậy. Nhưng có cơ hội, nhất định phải gặp mặt thằng nhóc đó một lần mới được!- Khâm Đàn tạch lưỡi, đôi phần tiếc nuối. Hiện tại hắn cũng không thể làm gì quá đáng, đành ngậm ngùi trước vậy.
- Nếu như Sử Thi giả đã cất công đến nơi này, chi bằng ngồi đây cùng hai người chúng ta thưởng thức trận giao hữu giữa hai bên, học viện và Kim Vệ!- Mạc Can nói tiếp, nồng nhiệt mà tiếp đón.
- Vậy... Ta không khách sáo đâu đấy! Mà người này, là ai thế?- Khâm Đàn chớp mắt, đã đứng ngay bên cạnh Mạc Can. Đưa mắt nhìn tới Ông Ba, nhẹ giọng mà hỏi.
- Đây, là khách quý của ta, Ông Ba!- Mạc Can điềm đạm mà đáp, nhã nhặn cũng không kém.
- Vậy sao? Hôm nay gặp mặt, xem như là mai mắn của ta vậy. Nếu như có gì mạo phạm, mong ngài lượng thứ bỏ qua!- Khâm Đàn nói lời chào hỏi, cùng với đó là chìa bàn tay ra, khiêm nhường hết mức có thể.
- Nào dám, nào dám! Là mai mắn của ta mới đúng! Sử Thi giả, đâu phải ai cũng có thể gặp. Hôm nay gặp mặt, đây là vinh hạnh của ta mới phải!- Ông Ba đứng dậy, bắt tay nhiệt tình mà đáp lời với đối phương.
Mấy người bọn họ trò chuyện vô cùng thân mật, ai nấy cũng đều là một mặt tươi cười. Nhưng mỗi người đứng đây, đều có ý đồ riêng của mình. Chỉ là hiện giờ, không tiện lộ rõ. Đến khi thích hợp, không biết là sự thân thiện này có thể kéo dài được bao lâu đây.
Lại nói đến trận chiến của Cảnh Hoà và Kim Nguyên, vô tình bị cắt ngang trước đó. Bây giờ là lúc, nó tiếp tục tiếp diễn. Nhưng có điều, tình trạng của hai người bọn họ không được khả quan cho lắm. Muốn đánh tiếp, e là hơi khó.
- Trận chiến của chúng ta, có phải là nên tiếp tục rồi không? Ngưng lâu đến như vậy, lợi cho ngươi rồi!- Kim Nguyên cất tiếng, một thân khí thế dâng tràn. Nó trái ngược hoàn toàn, với v·ết t·hương trên người hắn.
- Là lợi cho ta hay cho ngươi? Đừng có ở đó mà đặt điều! Muốn đánh chứ gì, vậy thì tới đây. Tưởng ta sợ ngươi chắc!- Cảnh Hoà dõng dạc mà đáp, ánh mắt ấy mười phần kiên định. Thực lực hắn có thể thua, nhưng về phần khí thế này thì không thể.
- Còn đánh cái gì nữa, nhìn hai người các ngươi đi! Đã thành bộ dạng gì rồi, tìm c·hết sao? Đến đây thôi, còn không mau lui xuống!- Cô Nguyệt một lần nữa, ngăn cản lấy hai người bọn họ.
- Sao lại không đánh? Phải đánh tiếp mới đúng chứ! Lẽ nào ngươi muốn, làm mất đi nhã hứng của mọi người tại đây!- Khâm Đàn lúc này đã chễm trệ ngồi vào ghế cao, khoan thai mà nói. Nếu đã không thể tính sổ với Triệu Hoài, vậy thì tìm người thế tội hắn ta cũng tính là không tệ.
- Chuyện này... Dù sao đây cũng chỉ là một trận giao hữu, không cần nhất thiết phải liều mạng đến vậy. Nếu như người muốn, có thể bắt đầu một trận đấu khác!- Cô Nguyệt không khỏi khó xử, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà đáp lời.
- Ồ, vậy sao? Chậc chậc chậc, nhưng ta lại muốn, hai người bọn họ phân ra thắng thua. Cho dù là giao hữu, cũng phải có kẻ thắng người thua chứ? Đâu thể nào, hoà như thế này được. Vả lại, hai đứa trẻ đó còn muốn đánh tiếp. Người lớn như chúng ta, chen ngang như thế này thì không hay cho lắm đâu!- Khâm Đàn nào đâu có dễ dàng bỏ qua chuyện này, nhất quyết làm khó đối phương tới cùng.
- E hèm, biết điểm dừng mới là tốt, còn cố quá là quá cố đó. Điều này, người ắt hẳn phải hiểu chứ?- Thầy Mạnh đứng ra, thay cô Nguyệt nói đỡ một lời. Bầu không khí giữa mấy người bọn họ, trong phút chốc đã căng thẳng leo thang.