Khâm Đàn muốn trận chiến của Cảnh Hoà và Kim Nguyên tiếp tục diễn ra, cả hai cá c·hết lưới rách thì càng tốt. Dù sao, họ cũng không phải là người của hắn thì cần gì phải quan tâm tới. Nhưng mọi chuyện, khó mà theo ý hắn ta muốn.
- Khụ khụ, như này cũng khó xử quá đi. Chi bằng chúng ta, mỗi người nhường một bước. Hai người này lui xuống, dưỡng thương một chút, sau đó thì đấu lại. Còn bây giờ, thì bắt đầu một trận mới. Khâm Đàn Sử Thi và hai vị đây, cảm thấy thế nào?- Mạc Can cất tiếng, hoà hoãn tình hình. Là chủ nhân nơi đây, lão ta cũng không thể ngồi yên được.
- Nếu Mạc Can quốc vương đã lên tiếng, ta nào đâu dám làm trái. Vậy thì, bắt đầu một trận mới vậy!- Khâm Đàn tươi cười mà nói với Mạc Can, nhưng không quên lườm lấy cô Nguyệt và thầy Mạnh một cái.
- Chuyện này, bọn ta không có ý kiến!- Thầy Mạnh dõng dạc mà đáp. Trước tình thế này, đây đã là cách tốt nhất mà họ có thể chấp nhận.