Nhược Tuyết ra trận, người giao đấu là Kim Ánh. Thực lực hai bên, không hơn kém nhau là bao. Nhược Tuyết phải dựa vào Thiên phú đặc thù của bản thân, mới có thể chiếm được lợi thế. Nhưng lợi thế đó hiện giờ, đã hoàn toàn biến mất.
Kim Ánh nghiêm túc, độ nguy hiểm liền được tăng cao. Chỉ với một kiếm, trong phút chốc liền có thể đánh bại đối phương. Cũng mai là phản ứng của Nhược Tuyết nhanh, bằng không không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau khi tránh được đòn đó, nhận thấy nguy hiểm. Nhược Tuyết lùi sâu về sau, tránh cho đối thủ thừa cơ tiếp tục mà ra chiêu. Nào ngờ, chỉ mới vừa chớp mắt. Kim Ánh đã xuất hiện ngay trước mặt bản thân, vung kiếm mà chém ngang một đường.
- Chỉ mới một kiếm đã muốn chạy rồi sao? Nào đâu có chuyện, dễ dàng như thế!- Kim Ánh miệng nở nụ cười, phấn khích nói. Trận chiến này xem ra đối với cô ta, mang lại niềm vui không nhỏ.
- Cô... Khó đối phó thật đấy!- Nhược Tuyết lãnh đạm mà đáp, theo đó là ra đòn đáp trả.
Lưỡi hái trong tay cô ta, khí tức tỏa ra càng là trở nên lạnh lẽo. Tựa hồ, như có thể hoá băng tất cả những gì mà nó chạm vào. Chặn đứng lấy lưỡi kiếm của đối thủ, không một chút trở ngại. Khiến cho Kim Ánh, nhất thời có chút bất ngờ.
Nhân cơ hội này, Nhược Tuyết liền ra chiêu đánh tới. Lưỡi hái chém thành vòng, không những uy lực cực mạnh mà tốc độ còn là cực nhanh. Một đòn này, chém lên vai đối phương. Như trời giáng cơn giông, thêm vào đó là hiệu ứng hoá băng của Tuyết nữ. Kẻ địch, không c·hết thì cũng mất một lớp da.
Mặc dù Kim Ánh đã dùng kiếm đỡ lấy, nhưng khó tránh khỏi v·ết t·hương xuất hiện trên người. Ấy vậy mà máu tươi lại không chảy ra, bởi vì v·ết t·hương đó sớm đã bị đóng thành băng. Sắc mặt cô ta cũng vì thế mà phần nào nhăn nhó khó coi. Một phút bất cẩn, và đây chính là cái giá phải trả.
- Đóng băng sao? Thiên phú đặc thù này của cô, đúng là khó chịu mà!- Nụ cười trên môi Kim Ánh, sớm đã không còn duy trì được nữa. Mà thay vào đó, là một mặt nghiêm túc lạnh lùng.
- Còn nói nữa, cô sẽ thua thật đấy. Ta biết, thực lực của cô không phải như này. Nếu như còn tiếp tục, đến lúc thua rồi thì đừng có mà hối hận đấy!- Nhược Tuyết thăm dò, cẩn thận mà đề phòng lấy đối phương.
- Vậy sao? Vậy đành chiều theo ý cô vậy!- Kim Ánh cầm chặt kiếm trong tay, khí tức thoạt nhiên đã trở nên khác lạ.
Nhược Tuyết thấy vậy, một lần nữa mà phát động lấy Thiên phú đặc thù của bản thân. Hư ảnh của Tuyết nữ, càng là rõ ràng hơn bao giờ hết, như biến thành thực thể vậy. Điều này đồng nghĩa với việc, sức mạnh của cô ta giờ đây đã gia tăng lên rất nhiều lần.
Chớp mắt, Kim Ánh đã biến mất. Cô ta phải ra tay trước, như vậy mới có thể chiếm lại ưu thế đã mất. Không thì trận này, nhằn rồi đây. Nhưng như thế, Nhược Tuyết càng là cẩn thận hơn. Dù sao hiện giờ, cũng không phải lúc lơ là.
Nhược Tuyết nhìn về xung quanh một lượt, ánh mắt ấy sắc bén không thôi. Nhưng lại không sao tìm thấy, bóng dáng của đối phương. Bất chợt, một lưỡi kiếm quét ngang qua mắt. Khiến cho cô ta, phải nghiêng người tránh né. Theo đó, là một thân ảnh xuất hiện.
Kim Ánh không biết từ bao giờ, đã tiếp cận lấy Nhược Tuyết. Không nói nhiều lời, đã ra chiêu đánh tới. Một kiếm đó, như muốn đòi mạng người ta vậy. Chỉ có điều đáng tiếc là, đối phương lại phản ứng nhanh hơn cô ta một bước, nhẹ nhàng mà tránh được.
Nhưng như vậy, Kim Ánh cũng không hề có ý định dừng lại. Tiếp tục mà ra chiêu, từ trên chém xuống, vừa ảo vừa nhanh. Nhược Tuyết chỉ đành, đưa v·ũ k·hí của bản thân đánh chặn. Thanh âm v·ũ k·hí v·a c·hạm nhau, một lần nữa lại vang rền khắp nơi.
Bỗng nhiên, Nhược Tuyết lại khom người xuống. Dùng chân quét ngang, đá mạnh vào chân trụ của đối thủ. Trong gang tấc đó, Kim Ánh đã bật nhảy lên cao. Xoay người mà đá ra một cước, đem kẻ địch trực tiếp đẩy lùi về sau.
Nhất thời, Nhược Tuyết không phản ứng kịp. Thế là, là người ra chiêu nhưng cô ta lại là người bị trúng chiêu. Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu, đối phương trong thoáng chốc đã áp sát lấy cô ta. Vung kiếm, xé gió mà chém đến.
Trước một màn này, Nhược Tuyết chỉ đành vung v·ũ k·hí trong tay đánh chặn. Chém ra hai đường chéo, ý đồ kéo dài khoảng cách an toàn với đối thủ. Nhưng nào ngờ, Kim Ánh không hề có ý định lui bước. Mà là, tiếp tục xông lên.
Lách người qua trái, Kim Ánh không chút tổn thương nào đã né được hai đòn t·ấn c·ông của đối phương. Tận dụng khoảng trống, chĩa mũi kiếm mà đâm thẳng tới. Đòn này đánh trúng, phần thắng gần như sẽ nghiêng về phía cô ta.
Nhưng Nhược Tuyết, nào đâu có để chuyện đó dễ dàng xảy ra được. Ánh mắt cô ta, thoạt nhiên lại biến sắc. Có thể cảm nhận rõ, nó lạnh lẽo đến tê tái lòng người như nào. Như muốn bóng băng người khác chỉ bằng một ánh nhìn vậy. Khí tức tỏa ra lúc này, mạnh mẽ gấp bội.
- Cô... Muốn thắng được ta, không dễ thế đâu! Tứ tuyệt trảm!- Nhược Tuyết lạnh giọng mà nói, theo đó ra chiêu đáp trả.
- Cái gì?- Ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào người đối phương, biến cố đã xuất hiện. Khiến cho Kim Ánh, có chút ngây người ra đó.
Nhược Tuyết chém ra bốn đường lưỡi hái giữa không trung, ngang rồi tới dọc, dọc rồi tới chéo. Uy lực cực mạnh, đánh sập một vách núi cũng không phải là không thể. Cộng thêm Thiên phú đặc thù của bản thân, Tuyết nữ. Sức mạnh của đòn này, đã được phát huy đến mức cực đại.
Kim Ánh không kịp tránh chiêu, lãnh đủ đòn này. Kiếm thì b·ị đ·ánh bật ra xa, thương tích đầy người. Vết thương trước đó, phần nào trở nặng. Trông cô ta giờ đây, thảm hại đi không ít. Còn đâu cái dáng vẻ tràn trề tự tin như vừa rồi.
- Khụ khụ khụ, là ta khinh thường cô rồi. Chậc, trận này mà thua, phiền rồi đây!- Kim Ánh ho khan vài hơi, khí tức giảm đi một cách rõ rệt.
- Học viên Long Cơ, đúng là không làm cho người ta thất vọng mà. Ai nấy cũng đều là thiên kiêu, thực lực kinh người. Thật là khiến cho ta, ngưỡng mộ quá đi mất!- Khâm Đàn ánh mắt dán chặt lên người Nhược Tuyết, nói lời khen ngợi. Ngoài mặt là thế, nhưng trong lòng hắn ta sớm đã có tính toán của riêng mình.
- Học viện Ngự Quy cũng đâu kém, ngài đâu cần phải nói như thế. Ta thấy, ai ai trong bọn họ cũng đều là nhân tài hiếm có. Người ngưỡng mộ, là ta mới phải!- Mạc Can bên cạnh, cũng nói phụ hoạ thêm vào.
- Ngài cứ khá khen! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người đánh với cô ta cũng không tệ. Là người của ngài à? Cũng khá đấy!- Khâm Đàn di dời ánh mắt, nhìn về phía Kim Ánh. Khoé miệng nhếch lên nụ cười, gật đầu hài lòng.
- Là Kim Vệ, cô ta tất nhiên sẽ không tệ rồi. Nhưng đáng tiếc là, đối thủ lại quá mạnh. Không biết, có thắng được hay không đây!- Mạc Can ưu sầu mà nói, khiêm nhường hết mức có thể.
- Là thắng hay thua, cũng đâu có gì quan trọng. Ngài, cần gì phải phiền não như thế?- Khâm Đàn vẫn chưa biết rõ sự tình, nghi hoặc hỏi.
- Đó là do ngài không biết thôi, giữa ta và Ông Ba đây có một giao kèo. Giao kèo này, đối với ta mà nói rất quan trọng. Vì thế, ta mới ưu sầu như này!- Mạc Can tận tình giải thích, nhưng lời nói lại sắc sảo không thôi.
- Ồ, là vậy sao? Còn có chuyện vui như vậy. Xem ra là giao tình giữa hai người, còn 'khăng khít' hơn ta nghĩ nhiều!- Khâm Đàn nói ra lời này, vô tình hay cố ý mà thăm dò lấy hai người bọn họ.