Long Cơ Chiến Hồn

Chương 436: Đảo chiều



Chương 436: Đảo chiều

Một bên khác, thầy Mạnh hội ngộ với cô Nguyệt. Phần nào, đã hiểu rõ sự tình hiện tại. Nhưng hơn hết thảy, điều mà thầy Mạnh quan tâm nhất hiện giờ vẫn là Triệu Hoài. Sử Thi giả tìm hắn, không lành ít dữ nhiều mới là lạ ấy.

- Vậy, thằng nhóc Triệu Hoài đó đâu rồi?- Thầy Mạnh nói nhỏ với cô Nguyệt, còn không quên liếc mắt nhìn về Khâm Đàn trên kia một cái.

- Thằng nhóc đó ấy à, ta để nó ở lại phi thuyền rồi. Để nó đến đây, e là nơi này không yên mất. Vả lại, chuyện của nó còn chưa giải quyết xong. Ta nào đâu có thể, để nó đi lung tung được!- Cô Nguyệt nhẹ giọng mà đáp, chuyện này sớm đã tính tới.

- Vậy thì tốt! Nhưng mà thằng nhóc đó, nào đâu có chịu yên phận. Ta e là...- Thầy Mạnh ngập ngừng mà nói, bất chợt có dự cảm không lành.

- Không sao đâu, muốn vào được Vương Cung phải có thân phận đặc biệt. Thằng nhóc đó, lấy gì mà vào đây. Ngươi đó, đừng có mà nghĩ nhiều!- Cô Nguyệt chấn an đối phương nhưng mà xem thường lấy Triệu Hoài, đó là sai lầm của cô ta.

- Vậy thì ta yên tâm rồi! Nhưng mà thằng nhóc đó, nào đâu phải là thứ chịu yên phận thủ thường. Nói không chừng, nó đã lẻn vào đây rồi cũng nên!- Không hổ là thầy Mạnh, dự liệu như thần.

- Ngươi đừng có hở tí là, nhưng mà nhưng mà có được không hả? Đâu ra nhưng mà nhiều thế? Ngươi đừng quên, Triệu Hoài bây giờ còn đang dưỡng thương. Nó có thể làm được gì?- Cô Nguyệt lườm lấy đối phương, không vui nói.

- Cũng phải, cô không nói thì ta quên mất. Mong là thằng nhóc đó, không gây ra phiền phức nữa. Bằng không, không ai cứu được nó đâu!- Thầy Mạnh nhẹ lắc đầu, ngán ngẫm không thôi.



Trở lại với trận chiến của Nhược Tuyết và Kim Ánh, bầu không khí sớm đã căng thẳng leo thang. Kim Ánh mặc dù thân mang trọng thương, sức lực giảm đi không ít. Nhưng Nhược Tuyết lại không dám manh động, trầm ngâm đứng đó mà nhìn cô ta.

- Sao lại không đánh tiếp? Cô đây là, muốn làm gì đây?- Thấy vậy, Kim Ánh liền cất tiếng mà thăm dò.

- Chỉ là ta cảm thấy, cô không hề đơn giản một chút nào cả. Thực lực của những người kia không yếu, cô chắc hẳn cũng vậy. Giờ mà ta ra tay trước, khác gì tự mình tìm đường c·hết!- Nhược Tuyết cầm chắc v·ũ k·hí trong tay, lãnh đạm mà đáp.

- Cô cũng cẩn thận quá đấy, đề phòng thế cơ à? Ta bây giờ, với bộ dạng này còn có thể làm được gì? Cô không ra tay, đợi đến lúc ta hoàn toàn hồi phục. Đến lúc đó, đừng có mà hối hận đấy nhé!- Kim Ánh lời lẽ khiêu khích, tâm tư không ít.

- Hồi phục, cô có thể thử! Nhưng mà, có được hay không nó còn là chuyện khác nữa!- Nói rồi, Nhược Tuyết nhắm thẳng vào đối phương, bắn ra một chưởng khí.

Tấn công tầm xa, giữ lấy khoảng cách là quyết định đúng đắn của cô ta. Một là không cho đối thủ thời gian nghỉ ngơi, hồi sức. Hai là bản thân an toàn, nguy hiểm không cao. Có điều là, cách thức này khá là tốn sức. Không thể thi triển liên tục, phải căn chuẩn thời điểm mà ra tay.

- Đều là con gái với nhau, cô có cần nhất thiết phải làm như này không?- Kim Ánh vừa nói vừa tránh đòn, khó khăn chồng chất khó khăn.

- Ta vốn dĩ cũng không muốn phải làm như này, nhưng cũng không thể để cô hồi phục được. Chi bằng cô đầu hàng đi, cả hai chúng ta không ai làm khó ai cả!- Nhược Tuyết đáp lời nhưng không quên, ra chiêu áp đảo.



- Đây là cô ép ta đấy!- Trong thoáng chốc, ngữ khí của Kim Ánh đã thay đổi, nghiêm nghị hơn hẳn.

Kim Ánh dồn lực vào chân, bất chợt mà lao nhanh đến đối phương. Còn đâu, cái dáng vẻ thê thảm vừa rồi. Tốc độ như xé gió mà đi, mắt thường khó mà nhìn rõ. Kiếm trong tay, chớp mắt đã vung v·út chém tới trước mặt kẻ địch.

Trước một màn này, Nhược Tuyết liền vung lưỡi hái, chém ngang một đường. Vũ khí của cả hai một lần nữa giao nhau, thanh âm vang rền, không khỏi chói tai người nghe. Xem ra là hai người họ, đều đã phô ra thực lực chân chính của bản thân mình rồi.

Nhược Tuyết một chân làm trụ, xoay người tung cước. Kim Ánh cũng không kém, nhanh tay bắt lấy cái chân đó. Rồi dùng chân phải của mình quét ngang, ý đồ đá vào chân trụ của đối thủ. Nhưng nào ngờ đối phương lại trực tiếp dùng chân trụ bật lên cao, đá mạnh vào vai cô ta. Một màn này, quá nhanh quá nguy hiểm.

Trúng phải một cước đó, Kim Ánh khụy người xuống. Đây cũng là lúc, cô ta sơ hở đầy người. Nhược Tuyết thấy vậy, liền bồi thêm một cước nữa. Thắng thua, đã là việc trong khoảnh khắc. Nhưng cái gọi là biến cố, tùy thời có thể xảy ra.

Giữa lúc một cước của đối thủ sắp giáng lên người mình, Kim Ánh đã đưa hai tay chặn lấy. Một đòn này, như đá tảng núi đè. Mặt đất dưới chân của cô ta, vỡ vụn thành từng mảnh. Miệng nôn máu tươi, sắc mặt càng là khó coi hơn bao giờ hết.

- Khụ khụ, lần này nguy thật rồi!- Kim Ánh thều thào, thương thế trước đó thêm phần trở nặng.

- Đến đây thôi, cô đầu hàng đi! Ta không muốn, mọi chuyện phải đi quá xa!- Nhược Tuyết nhíu mày, lạnh giọng mà nói.



- Kim Vệ, nào có chuyện dễ dàng nhận thua. Cô trừ khi là triệt để thắng ta, trận này mới có thể kết thúc. Còn muốn ta nhận thua, chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu!- Kim Ánh dõng dạc mà đáp, ý chí sục sôi.

- Nếu đã như vậy, thế thì tiếp chiêu đi!- Nhược Tuyết không còn cách nào khác, đành tiếp tục ra chiêu đánh tới.

Lưỡi hái trong tay, chém ra bốn đường. Đòn nào đòn nấy, đều mạnh mẽ dị thường. Khí tức băng giá, mặc dù đã không còn mãnh liệt như phút ban đầu. Nhưng đủ để áp chế lấy thế cục hiện giờ. Phần thắng, sớm đã nghiêng về phía Nhược Tuyết.

Trước tình thế này, Kim Ánh khó khăn di chuyển. Nhặt lại kiếm rơi trên mặt đất, ra chiêu đáp trả. Mặc dù khí tức cô ta lúc này có chút yếu nhưng tạm thời vẫn cầm cự được. Chỉ là không biết, sẽ còn kéo dài được bao lâu nữa đây.

Nhược Tuyết áp sát, liên tục ra chiêu. Không ngừng tiêu hao lấy thể lực của đối phương. Kim Ánh thì chật vật đối phó, bị ép đến mức phải từng bước từng bước lui về phía sau. Mỗi lần đỡ đòn, là bàn tay lại run rẩy một nhịp. Tình hình này đối với cô ta mà nói, bất lợi vô cùng.

- Tuyết nữ, khoá!- Thấy vậy, Nhược Tuyết chỉ đành thi triển kĩ năng của bản thân.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Kim Ánh đã khựng lại một nhịp. Muốn cử động nhưng cơ thể thì lại không nghe theo ý muốn. Đến lúc này, cô ta mới nhận ra điểm bất thường. Đưa mắt nhìn tới, đối thủ đã cận kề ra đòn ngay trước mặt.

Nhược Tuyết vung lưỡi hái trong tay, tiếp tục thi triển kĩ năng Tứ tuyệt trảm. Ý định kết thúc trận chiến này tại đây. Nhưng sự tình, lại có biến chuyển nằm ngoài dự tính của cô ta. Kim Ánh ấy vậy mà, bất chợt phản công.

Kim Ánh phát động khí tức, thành công thoát khỏi trói buộc của đối phương. Tiếp theo đó, cô ta khom người xuống. Nhắm thẳng vào phần bụng đang lộ rõ sơ hở của Nhược Tuyết, tung chảo đánh tới.

- Bắt được cô rồi!- Kim Ánh hét lớn, sức mạnh trong giây lát liền bộc phát đến cực điểm. Bởi vì cơ hội này, cô ta chờ đợi đã lâu rồi.

Một màn này, quá đổi bất ngờ. Nhược Tuyết trong nhất thời, không kịp phản ứng. Trơ mắt ra đó, ngỡ ngàng không thôi. Đến khi cô ta kịp thời phản ứng lại, thì mọi chuyện đã muộn.