Trận chiến của Kim Ánh và Nhược Tuyết, càng ngày càng gay cấn. Chỉ cần một bất cẩn nhỏ, một trong hai, ai cũng đều có nguy cơ thua cuộc. Nhưng đáng tiếc là, Nhược Tuyết lại phạm phải sai lầm ngay lúc này.
Trong lúc t·ấn c·ông, Nhược Tuyết vô tình lộ ra sơ hở. Kim Ánh liền chớp lấy cơ hội này, ra đòn phản công. Đây là cơ hội duy nhất để cô ta thay đổi thế cục hiện giờ. Nắm bắt được nó, phần thắng liền nghiêng về phía cô ta.
Nhược Tuyết thu tay lại, muốn đưa v·ũ k·hí đỡ lấy đòn này. Nhưng e là mọi chuyện, khó mà được như ý muốn của cô ta. Kim Ánh đã đi trước một bước, phản công thành công. Một trảo đánh mạnh vào phần bụng đối phương, như trời giáng cơn giông.
Trực tiếp đem Nhược Tuyết, đánh văng ra xa. Máu tươi bắn ra giữa trời, thân ảnh bay giữa không trung. Trước khi cô ta tiếp đất, Kim Ánh ấy vậy mà lao nhanh đến, tiếp tục ra chiêu. Bồi thêm một cước nữa, định đoạt lấy trận đấu này.
Nhược Tuyết lãnh trọn hai đòn đó của đối thủ, tàn tạ đi không ít nhưng đó không phải điều quan trọng. Quan trọng hơn cả, là cô ta đã rơi khỏi sân đấu. Cũng mai là Thanh Đạt kịp thời đỡ lấy, mới tránh khỏi b·ị t·hương không đáng có.
- Cô không sao chứ? (Cô mà có chuyện gì, Triệu Hoài, hắn lột da ta mất!)- Thanh Đạt nhíu mày, sắc mặt còn tệ hơn cả cô ta nữa.
- Không sao, chỉ là chút thương tích!- Nói rồi, Nhược Tuyết nhanh chóng đứng dậy. Tiến tới một bước, mắt đối mắt với Kim Ánh trên sân đấu.
- Đã nhường!- Kim Ánh hướng cô ta cất tiếng, cùng với đó là một cái cúi người chấp tay đầy khiêm nhường.
- Không! Cô thắng là do năng lực của cô, không phải ta nhường. Bất cẩn để thua, đáng bị như vậy!- Lời này nói ra, Nhược Tuyết một thân khí chất hơn người. Thua, nhưng không nản mới là điều đáng mừng.
- Nếu như có cơ hội, chúng ta sau này tái đấu đi. Ta và cô, một lần nữa so tài. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ không để cô thất vọng!- Kim Ánh nói rồi, xoay người rời đi. Thắng thua đã phân, cô ta cũng không tiện ở lại đây lâu. Nhưng lời hứa này, phần nào biểu đạt tâm ý của cô ta.
- Cô chần chừ quá đấy, phải dứt khoát hơn mới được. Nếu không, trận này cô cũng không thua!- Thanh Đạt phía sau Nhược Tuyết, thiện ý mà nhắc nhở lấy cô ta.
- Đây không phải là chuyện của ngươi!- Nhược Tuyết lườm lấy hắn, lạnh giọng mà nói.
- Thôi được rồi, là do ta nhiều chuyện. Không nói nữa là được chứ gì? Hết hắn rồi tới cô, đều ức h·iếp ta. Trong chuyện tình này, ta thì lỗi gì? Quá đáng!- Thanh Đạt lui về sau một bước, oán trách thành lời nhưng hắn nào đâu có dám lớn tiếng. Mạng mình quan trọng, mắng thầm là được rồi.
Trên đài cao, sau khi Nhược Tuyết thua trận. Khoé môi Khâm Đàn liền nhếch lên nụ cười hài lòng nhưng không kém phần gian tà. Thắng thua đối với hắn mà nói nó không quan trọng, thứ mà hắn quan tâm tới chính là Học viện Long Cơ chịu thiệt ra sao. Như vậy, hắn mới thỏa lòng.
- Thua rồi sao? Bất ngờ thật đấy, ta còn tưởng cô ta sẽ thắng cơ chứ? Mà cô gái kia cũng không tệ, thắng cũng đáng lắm!- Khâm Đàn hư tình giả ý mà nói, ngoài mặt là tiếc nuối nhưng trong lòng sớm đã cười không thành tiếng.
- Kết quả này, ta cũng không ngờ tới. Mai mắn, là mai mắn cả đấy. Chỉ là không biết, Ông Ba nghĩ sao mà thôi?- Mạc Can liếc mắt nhìn về Ông Ba, người yên lặng từ đầu cho tới giờ. Không phải không muốn nói, mà là không có gì để nói.
- Ta ấy hả, có gì để nói cơ chứ? Thua trận này, thắng trận sau. Đâu lại vào đấy, nói cho lắm vào thì nó cũng thế thôi!- Ông Ba vuốt ve hàm râu của mình, bình thản mà đáp. Cố tỏa ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong đã nóng như lửa đốt.
- Mong là như vậy!- Mạc Can tươi cười nhưng giọng điệu lại đắc ý không thôi. Chỉ cần thêm một trận thắng nữa, phần thắng chung cuộc chính là của lão.
Trận thứ bảy, đã đến lượt Chí Toàn ra sân. Chứng kiến từng trận chiến một, hắn sớm đã ngứa tay. Chờ đợi lâu đến như vậy, cuối cùng cũng tới lượt bản thân. Vậy thì, phải đánh một trận thật đã mới được.
- Đối thủ của ta đâu? Nhanh một chút đi, ta gấp lắm đấy. Còn phải nghỉ ngơi nữa, mệt rồi!- Chí Toàn đưa tay vuốt tóc, cao ngạo mà nói.
- Khụ khụ, Chí Toàn, khiêm tốn một chút. Ngươi đó, học đâu cái thói này vậy?- Thấy vậy, Khâm Đàn chỉ đành nhắc nhở lấy đối phương.
- Chuyện nhỏ này có gì đâu mà người phải lo, cứ xem ta thể hiện là được!- Đối với lời đó, Chí Toàn chẳng để vào tai.
- Nghe lời ngươi nói, cũng tự tin gớm nhỉ. Không biết, chịu được mấy chiêu của ta đây!- Theo thanh âm nhìn tới, là một dáng vẻ to tròn xuất hiện. Kim Hợi, là một nam thanh niên trăm kí có hơn. Từng bước đi của hắn, là mặt đất lại được phen rung chuyển. Nhưng có điều là đi chưa được mười bước, hắn đã thở hồng hộc rồi.- Hự hự, mệt c·hết đi được, biết vậy lúc nãy đã không ăn ba tô cơm rồi. Giờ no quá, đi thôi cũng mệt!
- Tên đó có ổn không vậy? Hay là đổi người đi, kiếm tên nào mạnh mạnh ấy. Này, cũng quá chênh lệch đi!- Thanh Đạt thấy vậy, liền lớn tiếng mà góp vui.
- Ngươi đó, đừng có mà khinh thường ta. Ai chịu thiệt trong tay ai còn chưa biết đâu. Vả lại, ngươi có đánh đâu mà nói nhiều thế!- Kim Hợi lập tức phản pháo, gì có thể nhịn như riêng chuyện này thì không.
- Đừng nhiều lời nữa, đánh đi. Ta không có thời gian mà dây dưa với ngươi đâu, mất thì giờ lắm!- Chí Toàn chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, cùng với đó là hắn ta phát động khí tức của bản thân. Hỏa khí bừng bừng, như ánh lửa ban trưa. Hắn bây giờ muốn nhất, chính là đánh một trận thật sảng khoái. Nhưng đối thủ thế kia, tâm tình cũng vì thế phần nào hụt hẫng.
- Đánh thì đánh, làm gì ghê vậy? Có ngon thì tới đây, bá vô đây mà nút!- Kim Hợi cũng không hề kém cạnh, trực tiếp thách thức lấy hắn.
- Đây là ngươi nói đấy nhé, vậy thì ta chiều theo ý ngươi vậy!- Chí Toàn dậm chân thật mạnh xuống đất, lấy đà. Theo đó là lao nhanh đến đối phương, để lại đây một lỗ lõm cực lớn.
Hắn không nhiều lời nữa, mà thay vào đó là ra quyền đánh tới. Nhưng khi chạm vào cơ thể Kim Hợi, quyền ấy lại chẳng gây ra một chút tổn hại nào cho tên này. Chí Toàn nhất thời ngơ ra đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Chuyện gì đây? Sao lại...
- Ngươi, nói nhiều quá đó!- Đang lúc đối phương hoang mang, Kim Hợi liền ra chiêu.
Thoạt nhiên, cơ thể của tên đó trở nên mềm nhũn. Như hố sâu không đáy, hút lấy cánh tay đối thủ. Chí Toàn vùng vẫy muốn thoát ra thì nó lại càng hút chặt lấy. Chẳng mấy chốc, cánh tay của hắn đã không thấy đâu. Còn tiếp tục như này, cả người bị hút lấy cũng không chừng.
- Cái quái gì thế này, ngươi mau thả ta ra. Tên mập c·hết tiệt kia, còn không thả ra thì đừng có mà trách ta!- Chí Toàn gằn giọng mà cảnh cáo, sắc mặt thì nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
- Hề hề, không có chuyện đó đâu. Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn một chút, tránh cho bản thân chịu nhiều đau đớn!- Kim Hợi giờ đây, mười phần đắc ý. Cười lớn thành tiếng, hoàn toàn mà áp chế lấy đối phương.
Trước tình thế này, Chí Toàn chỉ đành phát động Thiên phú đặc thù của bản thân. Cả người bốc hỏa, ánh mắt sục sôi. Nhìn trông, không khác gì một ngọn đuốc sống cả, như thiêu như đốt. Khiến cho Kim Hợi trong giây lát, người đã đổ đầy mồ hôi.