Chỉ mới giao chiến, Chí Toàn đã rơi vào thế khó. Ép hắn ta, phải dùng đến Thiên phú đặc thù của bản thân. Kim Hợi mặt sớm đã biến sắc nhưng vẫn chưa chịu buông tay, quyết ăn thua đủ với đối phương.
- Tên mập này, không chịu thả tay ta ra chứ gì? Vậy thì, cháy cho ta!- Chí Toàn hét lớn, khí tức tỏa ra càng là mãnh liệt.
Kim Hợi có thể cảm nhận rõ, sức nóng khủng kh·iếp đó. Nó không khác gì, bản thân đang xông hơi ở mức 500°C. Mồ hôi thì nhễ nhại cả người, miệng thở hồng hộc. Còn tiếp tục như này, e là hắn bị thiêu đến chín mất.
- Nóng quá, nóng quá! Bỏng rồi, bỏng rồi!- Chịu hết nổi, Kim Hợi chỉ đành thả tay đối phương ra. Sau đó hắn lui về sau một bước, xoa xoa lấy v·ết t·hương trên bụng.
Nhận thấy đây là điểm yếu của đối thủ, Chí Toàn liền ra đòn đánh tới. Tụ khí vào tay, hình thành cầu lửa. Nhắm thẳng Kim Hợi, mạnh mẽ mà công kích lấy hắn. Và đây, cũng chỉ mới là sự khởi đầu giữa cả hai.
Những q·uả c·ầu l·ửa ấy, đánh thẳng vào người Kim Hợi. Nhưng trên người hắn, một chút thương tổn cũng không hề có. Da dày thịt béo, không những không vô dụng mà rất lợi hại là đằng khác. Hắn cũng vì thế mà đắc ý không thôi, miệng cười toe toét.
- Chiêu thức này của ngươi, giúp ta giảm được mấy gam mỡ rồi đây này. Hữu dụng thật đấy!- Kim Hợi buông lời giễu cợt, cố tình mà khiêu khích lấy đối thủ.
- Ngươi, thật là không biết chữ 'c·hết' viết như nào mà!- Nghe được lời đó, Chí Toàn tức đến điếng người. Nắm đấm siết chặt, một thân ưu ám.
Nếu t·ấn c·ông tầm xa không thể gây ra thương tích, vậy thì hắn sẽ cận thân đối chiến. Một lần nữa dậm chân, lao nhanh đến đối phương. Cong tay, vung quyền không khác gì lúc đầu. Chỉ có điều là lần này, hoả khí đã bao trùm lấy một quyền này của hắn.
Trước khi quyền đó chạm vào người, Kim Hợi đã lách người qua một bên mà tránh né. Hắn tuy to béo nhưng tốc độ lại không hề chậm chạp chút nào. Còn thuận thế mà tung ra một cước, đá thẳng vào người của kẻ địch.
Chí Toàn ấy vậy mà, không kịp tránh né. Bị đối phương đá lui về sau mấy bước, loạng choạng mà đi. Đòn này, sát thương vật lí gần như bằng không nhưng tính sỉ nhục thì lại rất cao. Khiến cho sắc mặt hắn ta, càng là khó coi.
- Sao nào? Ngươi hình như là không mạnh những gì mà ngươi đã nói thì phải? Thật là khiến cho ta, thất vọng quá đi!- Kim Hợi trề môi chê bai, thái độ còn là có chút khinh thường.
- Tên mập c·hết tiệt, tìm c·hết!- Chí Toàn nghiến răng nghiến lợi, một thân nộ khí xung thiên.
- Ây, ngươi nói gì thế? Anh đây chỉ là có chút béo, chứ không phải mập. Ăn nói cho cẩn thận vào!- Kim Hợi mạnh mẽ mà đáp trả, thách thức lấy đối phương.
Đối với những lời đó, Chí Toàn mười phần căm phẫn. Hoả khí trên người cũng vì thế mà trở nên mãnh liệt, hừng hực không dứt. Sức nóng tỏa ra, đủ để đốt cháy bất cứ thứ gì chạm vào. Thực lực trong thoáng chốc, gia tăng không ít.
- Wa, giận rồi sao? Sao một chút khí khái cũng không có vậy? Xem ngươi kìa, có khác gì một tên tiểu nhân nhỏ mọn không hả?- Kim Hợi được đà, hoàn toàn không xem đối thủ ra gì.
- Ngươi... Tiếp chiêu!- Chí Toàn ánh mắt sắc lạnh, hắn nghiêm túc thật rồi.
Hắn một lần nữa tụ khí vào tay, hình thành q·uả c·ầu l·ửa. Có điều là lần này, nó lại to lớn gấp trăm lần lúc trước. Kim Hợi đã to, nó còn to gấp đôi Kim Hợi. Trông cứ như là, một mặt trời nhỏ vậy. Mặc dù là đứng ở xa nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ sự nóng rát mà nó mang lại.
- Way, ngươi làm gì thế? Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, đâu cần nhất thiết phải làm như này!- Thấy vậy, Kim Hợi liền ra sức mà hoà hoãn tình hình. Trúng phải đòn đó, hắn không mất một lớp da mới là lạ ấy.
- Biết sợ rồi sao? Nhưng mà, đã quá muộn rồi!- Chí Toàn khoé môi nhếch lên nụ cười, tâm tình không khỏi đắc ý.
Chỉ thấy, hắn ta dồn lực. Ném q·uả c·ầu l·ửa đó, hướng thẳng đối thủ mà tới. Trước tình thế nguy nan này, Kim Hợi muốn tránh nhưng không có chỗ nào cho hắn ta tránh cả. Ai bảo, hắn to béo quá làm gì, cũng chỉ đành miễn cưỡng bản thân mà chống đỡ.
Theo đó, là một v·ụ n·ổ vang trời diễn ra. Khói lửa mịt mù, thoang thoảng còn có mùi khen khét nữa. Xem ra là Kim Hợi, lành ít dữ nhiều rồi. Nhưng Chí Toàn không vì thế mà buông lỏng cảnh giác, chăm chú mà nhìn về làn khói bụi ấy.
- Khụ khụ, xém tí là nướng chín ta rồi. Làm ta mất đi mấy cân mỡ, ngươi nhất định phải đền tội!- Thanh âm vang vọng, thân ảnh của Kim Hợi cũng dần hiện diện. Tuy là có chút cháy đen nhưng khí tức trên người, không thay đổi là mấy.
- Hừ, còn nói chuyện được nữa sao? Vậy thì, ta buột phải khiến ngươi ngậm miệng lại rồi!- Chí Toàn giọng điệu âm trầm, hắn biết rằng một đòn vừa rồi không gây hại gì lớn cho đối phương, bản thân cần phải làm gì đó mới được.
Lời vừa dứt, Chí Toàn đã mạnh mẽ mà xông đến. Đánh ra vô số quyền cước, đòn sau đều mạnh hơn đòn trước không ít. Kèm theo đó là hoả khí thiêu đốt đối thủ, không ngừng gia tăng. Dần già, cũng ép cho kẻ địch phải lui bước về sau.
- Đánh đủ rồi chứ gì? Tới lượt ta!- Kim Hợi gồng mình chịu đòn đã đủ, giờ là lúc để hắn phản công.
Kim Hợi hét lớn một hơi, 'Yaaaa' dồn khí vào tay mà đấm ra một đấm. Chí Toàn nhẹ nhàng đã có thể tránh được đòn đó, nhưng mặt đất dưới chân hắn thì không may như thế. Một quyền của đối phương, trực tiếp đánh ra một cái hố to.
Trong giây lát, Chí Toàn đã mất thăng bằng mà ngã xuống cái hố to đó. Chưa kịp định thần, Kim Hợi đã bật nhảy lên thật cao rồi cuộn tròn mình lại. 'Ngươi dám chê ta béo chứ gì, vậy thì ta đè c·hết ngươi!' Hắn ta cứ thế, hướng thẳng đối thủ mà lao nhanh xuống.
Một tiếng ầm phát ra, rền vang khắp nơi. Khói bụi so với ban nãy, càng là dày đặc gấp bội. Phải một lúc lâu sau, mọi người mới có thể nhìn rõ mọi thứ trên sân đấu. Mắt thấy, chính là thân hình to béo của Kim Hợi đã lắp đầy miệng hố. Về phần Chí Toàn, thì lại không thấy đâu. E là đã bị đè bẹp dưới thân người đồ sộ này rồi.
Bất chợt, cơ thể của Kim Hợi lại nhúc nha nhúc nhích. Dường như, là đang bị nâng lên thì phải. Sắc mặt hắn ta cũng không biết vì sao lại trở nên khó coi, nhăn nhúm thành cụm. Xem ra, mọi chuyện còn chưa kết thúc tại đây được.
- Tên mập nhà ngươi muốn đè bẹp ta, nằm mơ đi!- Thành âm phản phất đâu đây, nghe ra chính là giọng của Chí Toàn.
- Tên này lì lợm thế, như vậy còn chưa chịu khuất phục. Vậy thì, phải chơi lớn một chút mới được!- Thấy thế, Kim Hợi chỉ đành gia tăng sức nặng của bản thân lên mức cao nhất. Nghiền ép lấy đối phương, không cho hắn có cơ hội lật ngược tình thế.
Chí Toàn nâng cả người đối thủ, tốn biết bao công sức mới có thể đứng thẳng chân. Nào ngờ, còn chưa kịp làm gì. Đã cảm nhận được sức nặng của Kim Hợi tăng đến mức chống mặt, không khác gì bản thân đang gồng gánh một tảng đá ngàn cân trên vai.
- Cái gì thế này? C·hết tiệt, muốn đè c·hết ta sao? Đừng hòng!- Chí Toàn nghiến răng, gân xanh nổi đỏ. Đã đến lúc, hắn ta phô diễn ra thực lực chân chính của bản thân, bằng không nguy mất.