Toàn thân Kim Hợi, đè nặng đôi vai Chí Toàn. Còn không nghiêm túc, bản thân nhận trái đắng cũng không phải là không thể. Hắn phải dùng hết sức bình sinh, khí tức tăng mạnh. Mới có thể một lần nữa, nhấc bổng đối phương lên.
- Yaaa, tên mập c·hết tiệt kia, đã đến lúc ngươi phải trả giá rồi!- Chí Toàn hét lớn, sức mạnh trong thoáng chốc liền bùng phát dữ dội.
Theo đó, hắn dậm chân thật mạnh xuống đất, bật nhảy lên cao. Dùng hỏa khí, bao bọc lấy toàn thân đối phương. Kim Hợi giờ đây, trông cứ như là một q·uả c·ầu l·ửa cỡ lớn. Mắt thấy tình hình không ổn, tên đó vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng đã muộn.
Chí Toàn thật xem đối thủ là vật trong tay, dồn sức mà ném mạnh xuống. Kim Hợi từ độ cao 50m, va đập với sân đấu. Một tiếng 'Bùm' vang lên, mặt đất liền run chuyển không ít. Khói bụi mù trời, sân đấu đã nứt hơn quá nửa.
Nhưng như thế, Chí Toàn cũng không cho phép bản thân buông lỏng cảnh giác. Liên tiếp bắn ra vô số đạn khí vào vị trí của v·ụ n·ổ, mặc dù là không thấy rõ nhân dạng của đối phương. Chỉ có làm như vậy mới củng cố phần thắng trong tay hắn ta, thêm phần chắc chắn.
Đến khi khói bụi tan đi, Kim Hợi mới dần hiện diện. Hai mắt trợn trắng, cả người đều là thương tích. Đến lúc này, Chí Toàn mới phần nào thả lỏng cảnh giác. Tưởng chừng như mọi việc sẽ kết thúc tại đây nhưng nào ngờ bất ngờ lại xảy ra.
Bất chợt, Kim Hợi thở mạnh một hơi, rồi bật người dậy. Toàn thân hắn ta b·ốc k·hói, cơ thể thoạt nhiên lại trở nên thon gọn hơn, như thay da đổi thịt. Lật người một cái liền biến thành một thanh niên tuấn tú, khí chất bất phàm. Còn đâu cái dáng to tròn béo ú như vừa rồi.
- Chuyện gì thế kia? Ngươi... Đang giở trò gì thế?- Chí Toàn nhíu mày, không khỏi nghi hoặc.
- Chậc chậc chậc, không ngờ phải dùng đến dạng này để đấu với ngươi. Ngươi đó, mai mắn lắm đấy có biết không hả?- Kim Hợi cất tiếng, giọng điệu rắn rỏi hơn hẳn.
- Hừ, ngươi có biến đổi ra sao, kết quả cũng chỉ có một. Trận này, ta thắng chắc rồi!- Một màn trước mắt, Chí Toàn vẫn là tự tin như cũ.
- Vậy sao? Thiện ý nhắc nhở ngươi một câu, tự tin là t·ự t·ử đấy!- Kim Hợi cười khinh, một thân khí tức mạnh mẽ dị thường.
Lời vừa dứt, Kim Hợi chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt đối phương. Không nói nhiều lời nữa, liền trực tiếp tung ra một cước mà đánh tới. Chịu đòn nhiều đến thế, không đáp trả lại một chút thì thật là có lỗi với bản thân.
Chí Toàn phải khom người, mới có thể chặn đứng được đòn đó. Mặt đất dưới chân vỡ vụn, nát thành từng mảnh. Sắc mặt hắn cũng vì đó mà vô cùng khó coi. Xem ra một đòn này, uy lực không hề nhẹ. Đối thủ đã nghiêm túc, thì hắn càng phải nghiêm túc gấp bội.
Chí Toàn xoay tay, cầm chặt lấy chân kẻ địch. Phát động hoả khí, một ngọn lửa lớn liền bao trùm lấy đối phương. Lần này, cũng giống như bao lần trước đó. Nhưng đáng tiếc là, hiệu quả sát thương gây ra đã không còn được như phút ban đầu, gần như là vô hại đối với đối thủ.
- Một chiêu mà dùng nhiều lần, ngươi không cảm thấy chán sao? Còn ta, ta phát ngán rồi đây!- Kim Hợi mặc kệ ngọn lửa trên người, âm trầm mà nói. Rồi hắn cong tay, tiếp tục mà vung quyền. Đem đối thủ, đánh ra xa mấy mét.
Hai bên nhìn nhau, ánh mắt sắc lạnh. Bầu không khí trong phút chốc, mười phần căng thẳng. Có thể cảm nhận rõ, từng nhịp hơi thở mạnh mẽ của bọn họ. Khiến cho ai nấy cũng đều dõi mắt mà mong chờ, trận chiến tiếp theo được diễn ra như thế nào.
Không để khán giả phải chờ lâu, Kim Hợi đã ra đòn t·ấn c·ông trước. Nhanh nhẹn mà áp sát đối phương, một cước quét ngang. Chí Toàn cũng không kém, ra quyền đáp trả. Khí tức hai bên giao nhau, phải nói là cực kì mãnh liệt, dư chấn lan xa.
Chí Toàn ban đầu còn có thể dựa vào hoả khí của bản thân, áp chế được đối thủ. Nhưng giờ đây, không biết vì sao nó gần như là hoàn toàn vô dụng. Điều này, tất nhiên là có liên quan đến Thiên phú đặc thù của Kim Hợi.
Càng đánh, Chí Toàn càng hụt hơi. Còn về phần Kim Hợi, càng đánh thì càng sung sức. Mỗi lần ra chiêu, đều mạnh đến kinh người. Dần già mà lấn lướt đối phương, ép hắn ta phải liên tục lui bước về sau.
- Tên mập c·hết tiệt này, sao lại mạnh đến như vậy? Xem ra, muốn thắng phải dùng đến nó rồi!- Chí Toàn giờ đây, bị ép đến mức phải nghiêm mình cố thủ.
- Tên khốn nhà ngươi, không phải mạnh miệng lắm sao? Giờ lại như rùa rụt cổ thế kia, có hèn không cơ chứ?- Thấy vậy, Kim Hợi liền buông lời khiêu khích.
- Ngươi... Cứ chờ xem đi. Trận này, ta thắng chắc rồi!- Mặc dù tình hình không được khả quan cho lắm, Chí Toàn vẫn là tự tin như cũ. Hoả khí trên người hắn ta, thoạt nhiên trở nên khác lạ. Nóng đến điên người.
Trên đài cao, bầu không khí căng thẳng cũng không kém gì phía dưới. Khâm Đàn trầm ngâm mà quan sát, đánh giá sơ bộ về thực lực của Kim Hợi. Trận này mà Chí Toàn muốn thắng, e là nhằn rồi đây nhưng không phải là không thể.
- Người của ngài, thực lực cũng không tệ nhỉ? So với thiên kiêu bọn ta, một chút cũng không thua kém. Nơi đây, đúng là hoạ hổ tàn long mà!- Khâm Đàn nói lời tán dương nhưng không kém phần ẩn ý.
- Ngài nói quá lời, chỉ là có chút thiên phú mà thôi. Nào đâu có so được, với thiên kiêu học viện của các ngài!- Mạc Can lựa lời mà đáp, tránh mất đi tình hữu nghị mới vừa thiết lập.
- Không so được sao? Ngài khách sáo thế, sắp thắng học viên của ta luôn rồi kìa. Ở đó mà không so được, ngài đâu cần phải khiêm tốn đến như vậy!- Khâm Đàn hai chân mày nhíu chặt, ưu ám mà nói. Sự việc Gia Kiệt thất bại trong tay Triệu Hoài, đã khiến cho thể diện của Học viện Ngự Quy tổn hại không nhỏ. Nay nếu như Chí Toàn cũng bại tại đây, e là thế hệ thiên kiêu này, không biết sẽ đi về đâu.
- Nếu như có thắng, cũng chỉ là mai mắn. Đều là người trẻ so tài với nhau, ngài cần gì phải bận tâm đến như vậy? Chúng ta, cứ tự nhiên quan sát là được!- Mạc Can tiếp lời, tươi cười nhưng đầy âm sâu.
- Ồ, là ta thất lễ rồi. Chậc chậc chậc, đây là do ta quá lo lắng đi. Nếu như có gì mạo phạm, xin ngài bỏ qua!- Khâm Đàn nhẹ giọng thanh minh, nhã nhặn cũng không kém.
- Nào có, nào có! Ngài cứ nói quá, ta nào đâu có dám...- Mạc Can xua xua tay, còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang.
- Hai vị đây, ta còn không gấp. Hai người gấp cái gì không biết nữa, yên lặng xem nào!- Ông Ba lúc này mới lên tiếng, chăm chú mà quan sát tình hình phía dưới. Là thắng hay thua, ông ta mới là người lo lắng hơn cả.
Trở lại trận chiến giữa Chí Toàn và Kim Hợi, hai bên giao đấu ngày càng kịch liệt. Sân đấu cũng vì bọn họ mà bị hủy một nửa. Mặc dù khí tức của cả hai đã giảm đi một cách rõ rệt nhưng không vì thế mà trận chiến này, bớt đi phần căng thẳng.
Quyền cước giao nhau, không chút thua kém. Khí tức của hai người bọn họ không ngừng v·a c·hạm, bất phân thắng bại. Chỉ là Kim Hợi, hơi thở có chút nặng nề. Thương tích trên người, cũng không hề ít. Nhưng muốn đánh bại được hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Còn về phần Chí Toàn, mặc dù hoả khí không còn mãnh liệt như phút ban đầu. Nhưng vẫn có thể cầm cự được hồi lâu. Thứ mà hắn đang chờ, chính là một cơ hội triệt để đánh bại đối phương. Bằng không, trận chiến này khó mà có kết quả.