Chí Toàn cận thân đối chiến, vừa đốt mà vừa đánh đối phương. Mỗi lần ra đòn, đều gây ra sát thương không nhỏ. Có điều là, tốc độ hồi phục của Kim Hợi lại quá nhanh. Gần như, những v·ết t·hương nhỏ đó đều biến mất trong nháy mắt. Trận chiến này cũng vì thế, kéo dài không dứt.
Kim Hợi không phải là không muốn ra chiêu với đối thủ. Chỉ vì hoả khí trên người, hắn khó lòng mà tiếp cận Chí Toàn. Ban đầu còn cố chịu được, về sau lại nóng rát cực kì. Như muốn t·hiêu s·ống con người ta vậy, hắn cũng không tài nào mà tiếp cận được nữa.
- Tên này... Hoả khí trên người hắn, hình như mạnh hơn trước thì phải? Khó chịu quá đi! Tiếp cận thì không được, đánh xa thì không trúng. Làm sao, để đánh bại hắn đây?- Kim Hợi lầm bầm trong miệng, trầm tư mà suy tính.
- Đánh với ta mà dám lơ là, ngươi, tìm c·hết!- Chớp lấy thời cơ này, Kim Hợi dồn lực mà đánh tới.
Mắt thấy, là một q·uả c·ầu l·ửa rực cháy lao nhanh đến mình. Kim Hợi đành lùi ba bước rồi lách người né chiêu, mới tránh được một kiếp. Sau khi trở nên tho gọn, tốc độ của hắn ta đã được cải thiện rất nhiều. Nhưng khả năng chịu đòn, lại giảm đi không ít.
Thuận thế, Kim Hợi tụ khí vào tay. Nhắm thẳng kẻ địch, bắn ra vô số đạn khí. Khói bụi mịt mờ, lấy đó mà hạn chế tầm nhìn của đối phương. Đến khi Chí Toàn xua tan khói bụi, Kim Hợi đã biến mất không một chút dấu vết.
Đưa mắt nhìn về xung quanh, bất chợt một cơn gió lạnh thổi sau lưng. Chí Toàn theo phản xạ, xoay người về sau. Thứ chờ đón hắn, là một cú đấm như trời giáng. Cũng mai là kịp thời đỡ lấy, bằng không phen này nguy mất.
Mặc dù đã chặn đứng được mối nguy nhưng đôi bàn tay của hắn ta lại được phen run rẩy. Xem ra một đòn này, không hề nhẹ một chút nào cả. Đánh trúng vào người, không c·hết thì cũng ngáp ngáp hơi tàn.
Nhưng như thế là vẫn chưa đủ, Kim Hợi vung tay tiếp tục mà tung ra một quyền nữa, uy lực không kém gì một đòn trước đó. Nghiền ép đối phương, không cho tên này bất kì cơ hội nào phản kháng. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ, bản thân đã đến cực hạn. Còn kéo dài, kết cục chỉ có đại bại. Bắt buộc, phải đánh nhanh thắng nhanh.
Nối tiếp theo đó, là từng quyền từng quyền. Đánh núi còn lỡ, nói chi là đánh người. Ép cho Chí Toàn, phải liên tục lui bước về sau, mặt nhăn nhó thành cụm. Hoả khí trên người, bị dập tắt lúc nào lại không hay. Khí tức tỏa ra cũng vì thế, phần nào yếu đi.
Trước tình thế này, Chí Toàn chỉ đành nghiêm mình cố thủ. Khoảnh khắc mà đối thủ ngừng tay, cũng chính là thời khắc hắn ta phản công. Còn có cơ hội phản công hay không, nó lại là một câu chuyện khác. Phải xem, ai giữa bọn họ là người kiên trì đến cùng.
Chẳng mấy chốc, Chí Toàn đã bị ép đến góc sân đấu. Thấy rõ được ý định của đối phương, hắn còn không làm gì đó thì thật nguy mất, thua cuộc cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Với những lời đã nói ra trước đó, việc này hắn nào đâu có cho phép nó xảy ra.
Nắm bắt được nhịp điệu t·ấn c·ông của đối thủ, trước sự dồn dập đó đã đến lúc hắn phản kích lại. Khí tức tỏa ra bất chợt dâng tràn, cả người hắn một lần nữa b·ốc c·háy như ánh lửa ban trưa. Trận chiến này, cũng nên có hồi kết rồi.
Chí Toàn tụ khí vào tay, bắn ra một q·uả c·ầu l·ửa. Thẳng vào mặt kẻ địch, che mất tầm nhìn của Kim Hợi. Tiếp theo đó, đánh ra một quyền nữa. Quyền này không những mạnh mà còn cực nhanh. Trực tiếp đem đối thủ, đánh văng ra xa.
Nhưng đó cũng chỉ mới là khởi đầu, chưa để Kim Hợi kịp hồi thần. Chí Toàn đã lao nhanh đến, ra thêm một quyền đầy hoả khí nữa. Giáng thẳng vào ngực đối phương, mạnh mẽ ra đòn. Máu tươi tung tóe khắp nơi, mảng trời nhuộm đỏ.
- Khụ khụ, bất cẩn rồi!- Kim Hợi nằm gục dưới đất, yếu ớt mà nói. Lom khom đứng dậy, trông còn là có chút thê thảm.
- Còn chưa chịu bỏ cuộc sao? Vậy thì để ta, triệt để đánh bại ngươi vậy!- Chí Toàn tụ khí vào tay, dồn lực vào chân. Ánh mắt sắc bén, nghiêm giọng mà nói.
- Để ngươi đánh ta nhiều đến như vậy, còn chưa đủ sao? Giờ, để ta đấm lại ngươi một đấm nào!- Kim Hợi gằn giọng, khoé miệng thì nhếch nụ cười đầy quỷ dị.
Thiên phú đặc thù của Kim Hợi, Ăn miếng trả miếng. Sát thương mà hắn đã chịu, có thể tích tụ nhiều lần trong cơ thể. Lấy đó làm nguồn sức mạnh cho bản thân, hay dồn sát thương ra chiêu đều được. Đây, cũng chính là con bài tẩy của hắn để chiến thắng trận chiến này. Chịu đòn lâu đến thế, nào đâu có uổng công.
Chớp mắt, Chí Toàn đã xuất hiện trước mặt đối thủ, vung ra một quyền như xé gió mà đi. Kim Hợi liền lệch người qua một bên, nhẹ nhàng mà tránh được đòn này. Nào ngờ, đó chỉ là hư chiêu. Một đòn phía sau, mới thực sự là nguy hiểm.
Chí Toàn bước tới một bước, áp sát đối phương hết mức có thể. Tránh cho tên này, có cơ hội chạy trốn. Hoả khí dày đặc trên tay hắn ta, cũng đủ biết một đòn này uy lực ra sao, từ c·hết cho đến trọng thương. Đây, đã là hết thảy những gì hắn có.
Nhưng Kim Hợi cũng không kém, hắn đã nhanh tay mà ra đòn trước đối thủ. Bằng không, hắn không còn bất cứ một cơ hội nào cả. Những sát thương đã chịu trước đó, đều được bộc phát tất cả vào một quyền này.
Quyền của hai người bọn họ giao nhau, trực tiếp tạo thành một v·ụ n·ổ cực lớn, che mất tầm nhìn. Thanh âm vang rền, không khỏi chói tai người nghe. Ai nấy cũng đều trố mắt mà nhìn, kinh ngạc không thôi.
- Wa, chơi lớn thế? Phải chi có Triệu Hoài ở đây, e là mọi chuyện còn vui hơn nữa!- Chứng kiến một màn này, Thanh Đạt liền buông lời cảm thán.
- Ngài nói xem, là học viên của ta hay là người của ngài. Ai, sẽ là người trụ vững đến cuối cùng đây?- Khâm Đàn nhíu mày, âm trầm mà lên tiếng.
- Là ai đi chăng nữa, cũng đều như nhau cả. Ngài hà tất gì phải hỏi ta câu hỏi khó này!- Mạc Can điềm đạm mà đáp, nhưng không kém phần khéo léo.
- Nếu như ngài đã không muốn nói, vậy thì để ta nói vậy. Trận này, thật ngại quá, là học viên của ta thắng rồi!- Khoé môi Khâm Đàn nhếch lên nụ cười, tự tin mà nói tiếp.
Quả thật, hắn nói không sai. Đưa mắt nhìn tới, giữa làn khói bụi Chí Toàn hiên ngang mà đứng đó. Mặc cho cơ thể đã tàn tạ đi không ít, thương tích đầy người. Hai mắt đờ đẫn nhưng đầy ý chí, đã giúp hắn gắng gượng đến cùng.
Kim Hợi thì không mai mắn đến như thế, cả người đã bị cháy đen. Nằm gục xuống đất, không chút động đậy. Trận này đến đây là kết thúc, phần thắng thuộc về Chí Toàn. Tỉ số chung cuộc lại một lần nữa, trở về thế căng bằng.
- Ta đã nói rồi mà, trận này ta sẽ thắng chắc!- Chí Toàn dõng dạc mà nói, khoái ý lộ rõ trên khuôn mặt. Cảm giác lúc này của hắn ta, không gì có thể miêu tả thành lời.
Lời vừa dứt, hắn cũng theo đó mà ngã xuống. Hắn sớm đã là nỏ mạnh hết đà, cầm cự lâu đến như vậy cũng là cực hạn của bản thân. Giờ là lúc, hắn để bản thân được nghỉ ngơi. Trên khóe môi Chí Toàn, đến khi ngất đi nụ cười thỏa mãn là vẫn còn đó.
Sau khi Chí Toàn và Kim Hợi được đưa xuống, sân đấu được sửa chữa. Thì cũng là lúc, trận chiến của Kim Nguyên và Cảnh Hoà bắt đầu. Trận chiến cuối cùng này, không chỉ phân định thắng thua giữa Mạc Can và Ông Ba. Mà còn, đại diện cho thực lực đứng sau của hai bên.