Long Cơ Chiến Hồn

Chương 441: Cảnh Hoà, Kim Nguyên, lần ba đối



Chương 441: Cảnh Hoà, Kim Nguyên, lần ba đối

Cảnh Hoà một lần nữa, đối chiến Kim Nguyên. Đây đã là lần thứ ba, hai người bọn họ giao đấu với nhau. Chỉ là có điều, hai lần trước đó Cảnh Hoà đều cách thất bại trong gang tấc. Lần thứ ba này, không biết kết cục sẽ như thế nào đây.

Hai người hai phía, đứng đối diện nhau. Ai ai cũng đều nồng nặc mùi thuốc súng. Thời gian nghỉ ngơi, đã đủ để họ hồi phục không ít. Giờ đây cũng là lúc, bọn họ phô diễn ra thực lực chân chính của bản thân, cùng nhau so tài.

- Ta mong là, ngươi đủ sức để chống chọi được lâu. Không thì cơn giận của tiểu thư nhà ta, làm sao mà nguôi ngoai đây!- Kim Nguyên mở lời, ánh mắt đôi phần lãnh đạm.

- Tiểu thư nhà ngươi, rốt cuộc là ai? Ta có đắc tội chỗ nào, cũng nên nói rõ chứ! Nói như thế, ai mà biết được!- Cảnh Hoà nhíu mày, không khỏi khó hiểu.

- Đừng nhiều lời nữa! Tiểu thư nhà ta rơi bao nhiêu nước mắt, ngươi sẽ đổ bấy nhiêu máu!- Kim Nguyên trầm giọng, khí tức tỏa ra càng là mãnh liệt.

Lời vừa dứt, hắn ta đã ra chiêu đánh tới. Một kiếm quét ngang, tốc độ cực nhanh. Dư ảnh còn đó, Cảnh Hoà chỉ đành lui người né tránh. Nào ngờ đối phương lại nhanh chóng tiếp cận mà vung ra một kiếm nữa, uy lực không hề kém chút nào.

Cảnh Hoà đưa đao đỡ lấy, phải lui về sau mấy bước mới có thể chặn đứng được đòn đó. Còn chưa kịp định thần, đối thủ đã tiếp tục ra chiêu. Xoay người tung cước, nhắm thẳng vào phần đầu của hắn mà đá đến.

Trước một đòn này, Cảnh Hoà liền đưa tay chặn lấy. Bất giác, cả người lại khom xuống. Sắc mặt, còn là có chút khó coi. Một cước đó của Kim Nguyên, đá trâu còn c·hết huống chi là đánh lên người hắn ta.

- Ngươi... Đừng có mà thua sớm đấy, ta còn chưa có đánh đủ đâu!- Kim Nguyên cất tiếng, ra chiêu càng là ác liệt.



- Như ý ngươi muốn, ngươi thua ta còn chưa thua đâu!- Cảnh Hoà mạnh miệng mà đáp, khí thế không chút thua kém. Nhưng tình hình hiện tại của hắn, hình như là không được khả quan cho lắm thì phải.

Trước thế như chẻ tre của đối phương, Cảnh Hoà phải chật vật lắm mới có thể ứng phó. Hết kiếm rồi tới quyền, hết quyền rồi tới cước. Nối tiếp nhau không dứt, ép hắn phải nghiêm mình cố thủ. Còn không làm gì đó, thì thật là nguy.

Lại nói đến một nơi khác, Triệu Hoài sớm đã đứng một vị trí cao mà quan sát lấy tất cả. Bên cạnh hắn, còn có cả Mạc Hảo và Thị. Chỉ là ba người bọn họ, mỗi người đều có tính toán của riêng mình. Nhưng khó tránh khỏi liên quan, trận chiến phía dưới.

- Chậc chậc chậc, cô nói xem, hắn ta sẽ còn trụ được bao lâu nữa đây? Mà nói đi cũng phải nói lại, có người trút giận thay cô thế kia. Chắc giờ, cô vui lắm nhỉ. Đúng không, công chúa Mạc Hảo?- Triệu Hoài nhàn nhạt mà nói nhưng lại sặc mùi gian trá ở đây.

- Ngươi đưa ta đến đây, là để xem cảnh này đó à? Vô vị!- Mạc Hảo lạnh lùng mà đáp nhưng tâm tình, lại khó mà diễn tả thành lời.

- Vô vị sao? Sao nhìn mặt cô, lại lo lắng thế? Đây, là đang quan tâm ai vậy? Là hắn hay là tên kia?- Triệu Hoài buông lời châm chọc nhưng không quên mục đích chính của bản thân.

- Chuyện này, liên quan gì đến ngươi!- Mạc Hảo hừ lạnh một tiếng, rồi xoay mặt sang hướng khác. Trông dáng vẻ, còn là có chút hờn dỗi.

- Tên khốn này, rốt cuộc là đang m·ưu đ·ồ gì đây?- Thị một bên, cảnh giác hắn ta không ngừng.



Sự tình hiện tại, phải nói đến một tiếng trước đó. Mạc Hảo vì chuyện của Cảnh Hoà, ưu sầu mà nhốt mình trong phòng. Giữa lúc này, Triệu Hoài lại tìm đến cô ta. Không biết, lại bày trò gì đây. Nhưng chắc rằng, không phải là chuyện tốt lành gì.

- Công chúa, người có thể đừng có như vậy có được không hả? Nhìn người xem, đã thành bộ dạng gì rồi. Vì tên khốn đó, có đáng hay không?- Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của đối phương, Thị không đành lòng mà nói lời khuyên can.

- Em mặc kệ ta đi, cái cảm giác thất tình này em không hiểu được đâu. Ôi, còn gì đau đớn bằng, trái tim bị tổn thương này cơ chứ?- Mạc Hảo lặng nhìn qua cửa sổ, than ngắn mà thở dài từng hơi.

( Em không hiểu, nhưng mà em chán cái cảnh này lắm rồi. Hazz, người có biết không, người thất tình nhưng người chịu khổ là em đây này!) Thị ôm mặt, ngán ngẫm không nói nên lời.

- Vì sao con khóc khóc khóc?- Thanh âm quen thuộc vang vọng, nghe là biết có điềm không lành rồi.

- Là ai, còn không mau cút ra đây!- Ngay lập tức, Thị đã vào tư thế phòng vệ.

- Đã lâu không gặp, còn ổn cả chứ?- Theo đó là bóng hình của Triệu Hoài dần xuất hiện, có điều là hắn leo cửa sổ vào. Không mai, bị kẹt nửa người. Một màn này, dọa cho hai người bọn họ hoang mang không ít.

- Ây da, ây da! Đau c·hết đi được! Ai xây cái cửa mà khó vào thế? Kẹt, kẹt rồi! Ôi chao, vào được rồi!- Sau bao khó khăn, hắn cuối cùng cũng vào được bên trong.

- Wa, chuyện gì đây?- Mạc Hảo lùi về sau mấy bước, khó hiểu mà nhìn hắn.

- Là ngươi à? Làm cái trò gì thế?- Thấy được trò con bò của đối phương, Thị phần nào đã buông lỏng cảnh giác.



- Khụ khụ, ta tới đây tất nhiên là có chuyện cần bàn rồi!- Ngay lập tức, Triệu Hoài liền bày ra dáng vẻ nghiêm chính, phần nào gỡ gạc lại mặt mũi đã mất trước đó.

- Khoan đã, tại sao ngươi lại xuất hiện tại đây? Đây là Vương Cung cơ mà!- Thị liếc nhìn hắn, cẩn thận mà đề phòng.

- Ây, tiểu tiết ấy mà, cô cần gì phải quan tâm. Không phải khoảng thời gian này, các người đang tiếp khách quý sao? Nói không phải khoe, ta chính là một trong số các khách quý đó!- Triệu Hoài mặt hất lên cao, tự tin mà đáp.

- Vậy ngươi cũng không thể xuất hiện tại đây được, đây là cung của công chúa. Ngươi tự tiện xâm nhập, có biết tội như thế nào không?- Chớp mắt, Thị đã đặt lưỡi kiếm lên cổ hắn, gằn giọng mà tra khảo.

- Âyyyyy, làm gì thế? Có biết là làm như này, mất tình cảm lắm không hả? Bỏ kiếm xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Nhất là công chúa Mạc Hảo đây, ta sẽ không để cô thất vọng!- Trước tình thế này, Triệu Hoài vẫn là trêu đùa họ cho được.

- Ngươi, từ lúc nào biết được thân phận thật sự của ta? Có phải là ngươi theo dõi bọn ta không?- Nghe được lời đó, Mạc Hảo không khỏi sửng người. Chuyện này, hắn làm sao mà biết được.

- Ta cần gì phải theo dõi. Lần đầu gặp mặt, ta đã biết thân phận của cô không hề tầm thường rồi. Thêm vào đó, là thanh bảo kiếm kia. Chỉ cần tra nguồn gốc một chút, là biết xuất xứ ở đâu. Vậy thì các cô nói xem, ta tìm đến nơi này thì có gì là lạ!- Triệu Hoài nhẹ cười mà đáp, lấp liếm cho qua. Bất chợt hắn lại xoay người, thoát khỏi cảnh kiếm kề cổ. Nhanh như cắt, đã ngồi vào chiếc ghế gần đó.

- Đứng đó làm gì, ngồi xuống cả đi. Ta đến đây là có chuyện cần bàn, không cần phải khách sáo như thế đâu. Đứng hầu làm gì cho mất công, ngồi đi ngồi đi. Có bánh trái gì, đem ra thì càng tốt!- Triệu Hoài, tự nhiên cứ như là ở nhà.

- Ta bây giờ, không có tâm trạng mà đùa với ngươi. Ngươi về đi!- Mạc Hảo cả người ủ rũ, chẳng buồn mà đối hoài tới hắn.

- Nếu như chuyện này, có liên quan đến Cảnh Hoà thì sao?- Triệu Hoài từ tốn mà nói, nhưng từng câu từng chữ lại sắc sảo không thôi.