Trước thế nghiền ép của Kim Nguyên, Cảnh Hoà cực lực mà chống trả. Mỗi lần đao kiếm giao nhau, là hắn lại lui về sau một bước. Mặc cho như thế, hắn vẫn ngoan cường mà chiến đấu. Thực lực có thể thua nhưng ý chí thì không.
- Khởi động như thế là đủ rồi, ta nghiêm túc đây. Ngươi đó, giờ đầu hàng còn kịp!- Kim Nguyên giọng điệu nghiêm nghị, một thân khí thế hơn người.
- Muốn ta đầu hàng, đừng mơ. Có giỏi thì tới đây, ai ăn ai còn chưa biết đâu!- Dẫu có như thế, Cảnh Hoà vẫn là mạnh miệng tới cùng.
- Vậy thì tốt, tiếp chiêu đi!- Thanh kiếm trong tay Kim Nguyên, bất chợt phát sáng. Toàn thân rực rỡ ánh kim, nhìn trông sắc bén vô cùng. Một kiếm quét ngang, như tia chớp giữa trời.
Trước một kiếm đó, Cảnh Hoà chỉ đành lui người né tránh. Hắn biết, thực lực của bản thân ra sao. Trận này muốn thắng, tất cả đều chỉ có thể trông chờ vào Toái nguyệt huyết đao: 'Huyết đao, huyết tinh ngươi tích đủ chưa vậy? Nhanh đi, ta sắp chịu không nổi rồi đây này!'
- Huyết tinh hiện tại, cũng chỉ có thể giúp ngươi cầm cự trong 30 phút. 30 phút này, là thành hay bại thì đều xem ở ngươi đấy!- Toái nguyệt huyết đao đáp lời, đây đã cách tốt nhất mà nó có thể đưa ra.
- 30 phút sao, như vậy là quá đủ rồi. Vậy thì còn chờ gì nữa, bắt đầu đi!- Cảnh Hoà hiện tại cũng đã không còn lựa chọn nào khác, đành làm liều một phen vậy.
- Được thôi, như ý ngươi muốn. Chúc ngươi mai mắn, đừng có nhập ma đấy nhé!- Mặc dù như thế, Huyết đao còn không quên cảnh báo lấy hắn ta. Là hư tình giả ý hay thật lòng nhắc nhở, khó mà biết rõ.
Huyết tinh do Huyết đao ngưng tụ mà thành, chứa đựng sức mạnh không hề nhỏ. Không chỉ có như thế mà nó còn khuếch đại tinh thần chiến đấu của người sử dụng lên mức cao nhất. Nhưng có điểm chí mạng là, chỉ cần không giữ vững được lí trí liền bị nó cắn trả. Thần trí bất minh, trở nên khát máu hơn bao giờ hết.
Kim Nguyên chém tới một kiếm nữa, bất chợt mà b·ị đ·ánh lui về sau. Lúc này hắn mới để ý đến, Cảnh Hoà giờ đây đã khác xưa. Huyết khí dâng trào, đôi mắt đỏ ngầu. Hơi thở từng nhịp mạnh mẽ, còn đâu cái dáng vẻ yếu thế vừa rồi.
- Ngươi không phải rất tự tin với bản thân mình sao? Vậy thì hôm nay, ta sẽ đánh nát sự tự tin đó của ngươi!- Cảnh Hoà siết chặt v·ũ k·hí trong tay, ý chí sục sôi.
- Phô trương thanh thế mà muốn dọa ta sao? Vọng tưởng!- Kim Nguyên mạnh mẽ mà đáp, giọng điệu hùng hồn không thôi.
Nói rồi, hai người bọn họ lao nhanh vào nhau. Một đỏ một vàng, không ngừng chạm trán. Trận chiến này, còn kịch liệt hơn cả trận chiến trước đó nữa. Không chỉ mãn nhãn người xem mà còn là cực kì hoành tráng.
- Huyết khí sao? Thằng nhóc đó, học đâu ra thứ này vậy? Không biết, là tốt hay là xấu nữa đây!- Nhìn về Cảnh Hoà, thầy Mạnh lộ rõ vẻ trầm tư.
Huyết khí, là lằn ranh giữa thiện và ác. Không cấm nhưng bị nghi kỵ rất nhiều. Biết bao nhiêu là người vì tu luyện thứ này mà nhập ma, nhưng cũng không ít người vì nó mà trở nên cường đại. Là chính hay tà, thì phải xem ở người dùng.
- Wa, còn có cả trạng thái này nữa sao? Tên đó, đúng thật là làm cho người ta bất ngờ mà!- Triệu Hoài cố tình nói lớn mà thu hút lấy sự chú ý của đối phương.
- Cảnh Hoà, hắn làm sao thế? Sẽ không sao chứ?- Mạc Hảo nghe được lời đó, xoay đầu nhìn lại. Thấy được biểu hiện bất thường của Cảnh Hoà, tâm tình của Mạc Hảo một lần nữa dậy sóng.
- Ồ, cô đây là đang quan tâm hắn à? Chậc chậc, yên tâm đi, không sao đâu. Này cùng lắm, từ c·hết cho tới b·ị t·hương thôi!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, nhưng không thiếu phần trêu chọc.
- Không phải chứ, sao lại tới mức độ đó? Hắn...- Mạc Hảo tuy giận nhưng thâm tâm khó mà không lo lắng cho tên đó.
- Tiểu thư, người đừng quên tên đó đối xử với người ra sao! Giờ người mềm lòng, đến sau cùng người chịu thiệt chính là người đấy!- Tránh cho đối phương đi vào vết xe đổ trước đó, Thị cực lực mà khuyên can.
- Cô thì biết gì mà nói chứ, xích qua bên kia mà chơi đi!- Thị vừa nói hết câu, Triệu Hoài đã đẩy cô ta ra xa. Để cô ta nói một hồi, kế hoạch của hắn xem như đi toang.
- E hèm, tên kia mạnh như con trâu vậy đó, hắn đánh sao lại. Trận này, ít nhất là nằm giường mười ngày nửa tháng mới hồi phục. Như vậy là còn nhẹ đó, nếu như không mai... Chậc chậc chậc, đúng là không dám nghĩ tới mà!- Triệu Hoài ghé sát tai Mạc Hảo, thì thầm mà nói nhỏ với cô ta. Hắn, đã bắt đầu giở trò.
- Tên khốn kia, ngươi nói gì với tiểu thư nhà ta thế? Còn không mau ngậm miệng lại!- Thấy rõ ý đồ bất chính của hắn, Thị liền bước tới một bước. Ý định tách hai người bọn họ ra, tránh cho mọi chuyện trở nên phiền phức hơn. Để hắn cứ tiếp tục như này, e là có sự chẳng lành mất.
Nào ngờ, Triệu Hoài lại đưa chân gạt giò. Thị mất đà mà ngã, hắn lập tức đỡ lấy. Nhưng lại nhân cơ hội này mà đánh ngất cô ta, thao tác phải nói là nhanh gọn lẹ. Thế là phiền phức đã được giải quyết, hắn cũng bớt đi một kẻ ngán đường.
- Cô nói nhiều quá đấy, nên im lặng rồi. Mọi chuyện, cứ để đó ta lo!- Triệu Hoài nở ra một nụ cười quỷ dị, âm trầm nói.
- Thị làm sao thế? Ngươi đã làm gì em ấy rồi?- Mạc Hảo nhìn hắn, hoài nghi mà hỏi.
- Ta thì có thể làm gì, cô ta mệt quá nên ngủ một chút ấy mà. Cô không cần phải lo lắng đâu. Nào, chúng ta nói chuyện chính tiếp nào!- Triệu Hoài đặt Thị qua một bên, bình thản mà đáp. Nhưng cảm giác mang lại, ma mị vô cùng.
Trong bầu không khí nơi đây, có một hương thơm nhàn nhạt. Nhẹ nhàng thanh tao nhưng lại ưu mê con người ta không lối thoát. Mạc Hảo cũng vì thế, mơ mơ hồ hồ mà tin những gì hắn ta nói. Cô ta đã không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo nữa rồi.
- Cô không muốn, hắn b·ị t·hương nặng đâu nhỉ? Chậc chậc chậc, vậy thì phải làm sao đây?- Không biết từ lúc nào, Triệu Hoài đã ghé sát tai Mạc Hảo mà nói lời huyễn hoặc.
Lại nói đến Cảnh Hoà, có được sự trợ giúp của Toái nguyệt huyết đao. Thực lực tăng mạnh, đã có thể cường công đối chiến với Kim Nguyên. Nhưng vấn đề lớn nhất của hắn ta hiện tại, là thời gian không cho phép kéo dài quá lâu.
Bằng không, không đánh cũng thua. Bắt buộc, phải đánh nhanh thắng nhanh. Thế là mỗi đòn đánh ra, Cảnh Hoà đều dùng hết sức. Uy lực bạo phát, chấn kinh người nhìn. Ai nấy cũng đều khó hiểu, nhưng chỉ duy có mình hắn biết là bản thân đang làm gì.
- Đánh liều mạng thế kia, đây là đang làm gì thế?- Ông Ba nhíu mày, tay bất giác mà siết chặt vào ghế.- Làm gì thì làm, đừng thua là được!
Ông Ba sắc mặt đã kém, Mạc Can lại càng kém hơn. Cũng phải thôi, trận chiến này đối với lão ta mà nói, cực kì quan trọng. Quyết định đến tương lai vận mệnh của cả một quốc gia. Cho dù có thế nào đi chăng nữa, trận này quyết không thể thua.
- Sao nhìn hai vị đây, lại căng thẳng thế này? Chỉ là một trận chiến thôi mà, cứ thả lỏng xem nào!- Khâm Đàn thấy vậy, nhịn không được liền buông lời châm chọc.
- Làm gì có chuyện đó, ngài cứ nói quá!- Mạc Can tỏa ra bình thản mà đáp, nào đâu có để cho người khác nhìn rõ tâm tư của bản thân.