Long Cơ Chiến Hồn

Chương 443: Cảnh Hoà, cực hạn bùng phát



Chương 443: Cảnh Hoà, cực hạn bùng phát

Đao kiếm giao nhau, không ngừng vang lên những tiếng 'Binh binh binh'. Sân đấu chỉ mới vừa sửa chữa, giờ đây đã trở lại cái dáng vẻ hoang tàn trước đó. Nhưng như thế, trận chiến này vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Có điều là, Cảnh Hoà lại không thể để trận chiến này kéo dài quá lâu. Liên tục dồn dập đánh tới, đòn sau mạnh hơn đòn trước gấp bội phần. Huyết khí dâng tràn, hắn sớm đã không còn là kẻ yếu đuối của trước đây.

Nhưng muốn đánh bại được Kim Nguyên, đó cũng phải là chuyện dễ dàng gì. Trước sự t·ấn c·ông dồn dập đó, hắn uyển chuyển né đòn, thuận thế còn phản công. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chính là một trong những lợi thế mà hắn ta đang sở hữu.

- Khốn kiếp, tên này sao lại khó đánh thế?- Cảnh Hoà chật vật mãi, vẫn chưa chiếm được chút ưu thế nào cả.

Nhận thấy cứ tiếp tục kéo dài như này, bản thân kiệt sức cũng chưa chắc đánh bại được đối thủ. Cảnh Hoà, hắn bắt buộc tìm được điểm đột phá của trận đấu. Bằng không với cục diện hiện tại, thua cuộc cũng chỉ là vấn đề về thời gian.

Cảnh Hoà dồn sức vào chân, bất chấp tất cả mà tiếp cận kẻ địch. Hắn đây là, đang định liều thử một phen xem sao. Vung đao lên thật cao, mạnh mẽ mà chém xuống. Nhưng đáng tiếc là lần này, người đổ máu tươi lại chính là hắn.

Kim Nguyên đã đi trước hắn ta một bước, nhanh tay mà quét ngang một kiếm. Không chỉ gây ra thương tích không nhỏ cho đối phương mà còn kịp thời cứu nguy cho bản thân. Thậm chí, còn khiến kẻ địch dè chừng không ít.

- Định giở trò đó nữa à? Nực cười thật đấy, ngươi nghĩ ta không có đề phòng sao?- Sau hai lần trúng chiêu, Kim Nguyên sớm đã có cảnh giác. Chờ đợi lâu đến như vậy, cuối cùng cũng có thể ăn miếng trả miếng.

- Khốn kiếp, là ta bất cẩn rồi!- Cảnh Hoà nhăn mặt, cố chịu đau mà vờ bình tĩnh.



- Đừng nói nhiều nữa, thời gian dành cho ngươi chỉ còn 15 phút. Nhanh một chút đi!- Trước tình thế này, Huyết đao không quên nhắc nhở lấy hắn.

- Ta biết rồi, đành cố vậy!- Cảnh Hoà lạnh giọng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.

Hắn giờ đây, đã đường cùng bí lối. Không còn cách nào khác, ngoài việc trực tiếp ép bản thân đến cực hạn. Gân đỏ nổi lên, chảy dài hơn nửa khuôn mặt. Cùng với đó, là một bên mắt hóa đen. Vết thương trên người, bỗng chốc lành lại. Khí tức tỏa ra, quỷ dị cũng không kém.

- Cảnh Hoà, thằng nhóc đó sao lại trở thành cái bộ dạng này rồi? Chậc, phiền phức rồi đây!- Mắt thấy tình hình không ổn, cô Nguyệt muốn tiến lên ngăn cản lấy hắn nhưng lại bị thầy Mạnh giữ lại.

- Đợi một chút đi, giờ chưa phải là lúc đâu. 'Tên kia' đang quan sát chúng ta đấy, cẩn thận thì hơn!- Thầy Mạnh liếc nhìn Khâm Đàn, nhẹ lắc đầu mà can ngăn.

- Nhưng...- Nghe được lời đó, cô Nguyệt đã phần nào bình tĩnh trở lại.

- Đừng gấp, bây giờ chúng ta đang ở thế yếu. Hành sự, nhất định phải cẩn thận. Bằng không để 'tên đó' nắm đằng chuôi, đến lúc đó chúng ta chỉ có nước chịu thiệt!- Thầy Mạnh nhỏ giọng, trầm ổn mà phân tích tình hình.

- Ngươi đây là...- Chứng kiến một màn biến đổi kia của đối phương, Kim Nguyên không khỏi trợn tròn to mắt.



- Ngươi, nói nhiều làm gì. Chúng ta, chiến tiếp nào!- Cảnh Hoà giọng điệu âm trầm, còn đâu cái dáng vẻ thiếu niên ngày nào.

Cảnh Hoà dậm chân, lao nhanh đến đối thủ. Tốc độ đáng kinh ngạc, Kim Nguyên thiếu một chút nữa là theo không kịp. Đao kiếm giao nhau, tạo ra dư chấn không hề nhỏ. Đủ mạnh để tạo thành một cơn gió, như muốn thổi bay tất cả.

Lần này đổi lại, người b·ị đ·ánh lui là Kim Nguyên. Đôi tay run rẩy, ánh mắt thất thần. Hắn sớm đã biết, đòn này không hề tầm thường. Chỉ là hắn không ngờ tới, nó lại khủng bố như này. Xem ra bản thân cần cẩn thận hơn mới được.

- Khụ khụ, mạnh đấy! Dùng lực nhiều thế kia, không biết ngươi sẽ kéo dài được bao lâu đây?- Kim Nguyên mơ hồ nhận ra điểm bất thường, muốn làm rõ tình hình liền cất tiếng thăm dò.

- Bao lâu à? Đủ để đánh bại được ngươi!- Nhận thấy rõ ý đồ của kẻ địch, Cảnh Hoà không chút chần chừ mà đánh tới. Không cho tên đó, thời gian để suy nghĩ.

Toái nguyệt huyết đao, toàn thân toả ra huyết khí vô cùng mãnh liệt. Theo đó, là một đao như trời giáng, bổ xuống người đối phương. Kim Nguyên đưa kiếm chặn lấy, bất giác mà khụy xuống một chân, sắc mặt không khỏi khó coi.

Một đao đó, như muốn đòi mạng hắn vậy. Nếu như không phải, củng cố gia khí phòng thân thì e là trận chiến này phải kết thúc tại đây. Nhưng như thế, Cảnh Hoà vẫn chưa có ý định dừng lại. Tụ khí vào tay, nhân lúc tên đó không chú ý mà đánh ra một quyền nữa.

Một quyền này, đánh thẳng vào ngực Kim Nguyên. Ít nhất, phải gãy đến ba chiếc xương sườn. Hắn lùi về sau mấy bước, loạng choạng mà đi. Chưa ngã ra đó, vẫn còn đứng được, đã là nghị lực lắm rồi.

- Khụ khụ, ngươi đúng là mang cho ta hết bất ngờ này rồi đến bất ngờ khác mà. Đòn này không tồi, đáng để tán dương đấy!- Khóe môi Kim Nguyên, chảy dài vệt máu. Nhưng hắn vẫn cố tỏa ra, bản thân vẫn ổn.

- Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, như sắp c·hết tới nơi vậy. Vậy thì để ta giúp ngươi, nằm xuống yên nghỉ vậy!- Không để cho đối phương có thời gian hồi sức, Cảnh Hoà tiếp tục ra đòn đánh tới.



Chớp mắt, đã xuất hiện hiện trước mặt kẻ địch. Lấy chân làm trụ, dồn lực mà ra đao. Kim Nguyên mặc dù thương thế không nhẹ nhưng tính cảnh giác vẫn rất cao. Lùi người một bước, nhẹ nhàng né tránh.

Sau đó, thì bật nhảy ra xa. Giữ lấy khoảng cách an toàn với đối phương. Kim Nguyên biết rằng, bản thân không thể lấy cứng chọi cứng với Cảnh Hoà được nữa. Bây giờ, giữ khoảng cách an toàn rồi chờ cơ hội phản công mới là quyết định đúng đắn nhất.

Cảnh Hoà thấy thế thì không ngừng áp sát lấy đối thủ, liên tục ra chiêu. Nhưng mỗi đao đánh ra, đều chém vào hư không. Dù sao, cách biệt thực lực của bọn họ là vẫn còn đó. Mặc dù đã thu hẹp không ít, nhưng vẫn khó lòng mà bì được.

- Tên khốn kia, sợ rồi sao? Ta biết mà, ngươi cũng chỉ là một tên mõm mà thôi!- Cảnh Hoà mãi không đánh được, liền buông lời khiêu khích.

- Ngươi đây là, muốn khích tướng ta sao? Đánh không được thì giở trò này, ngươi khiến ta thất vọng quá đấy!- Kim Nguyên vừa tránh vừa đáp, chẳng chút bận tâm. Nhưng vô tình, lại chạm vào vẩy ngược của đối phương.

- Thất vọng? Ngươi thì có tư cách gì mà thất vọng về ta? Yaa, ta ghét nhất là lời này. Ngươi, chịu c·hết đi!- Trong thoáng chốc, khí tức của Cảnh Hoà đã bùng phát dữ dội. Trông hắn ta giờ đây, không khác gì Atula giáng thế cả. Toàn thân một màu đỏ thẫm, khí tức tỏa ra càng là hung mãnh dị thường.

- Gì thế?- Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Kim Nguyên không khỏi sửng sờ. Hắn ngàn lần không ngờ tới, đối phương lại có thể trở nên đáng sợ đến như này.

- Wa, còn có một màn này! Tên đó, liều thế!- Khâm Đàn kinh ngạc mà nói, nhưng ánh mắt lại phản phất một điều gì đó. Là mong chờ nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.

-Con người còn có thể biến thân như vậy à? Ngạc nhiên thật đấy!- Ông Ba bên cạnh, kinh ngạc cũng không kém.

- Top 1 học viên, đúng là có khác. Thật là khiến cho người ta, mở mang tầm mắt. Kim Nguyên, nghiêm túc cho ta!- Mạc Can lúc này, trong lòng sớm đã dậy sóng nhưng vẫn phải vờ tỏa ra bình tĩnh. Bàn tay siết chặt ghế, điềm đạm mà nói.