Thời gian dành cho Cảnh Hoà đã không còn nhiều, thế là hắn liền bùng phát sức mạnh trong một khoảnh khắc. Mặc dù điều này, tổn thương đến cơ thể không nhỏ. Thậm chí còn có thể để lại di chứng sau này, nhưng hắn lại không quan tâm đến điều đó.
Chỉ vì một trận đấu giao hữu, lại đi đến bước đường này. Có lẽ đối với người khác nó không đáng nhưng đối với hắn mà nói, trận này quyết không thể thua. Nó là tiền đề, để hắn có được danh dự cho bản thân. Để không còn một ai dám coi thường hắn nữa.
Cùng vì trạng thái bạo phát này mà thời gian bị rút ngắn đi không ít. Thay vì 15 phút thì giờ chỉ còn 3 phút. Sau 3 phút này, cơ thể hắn sẽ suy kiệt. Muốn đánh cũng đánh không nổi nữa. Bắt buộc, phải tốc chiến tốc thắng.
Cảnh Hoà lao nhanh đến đối phương, như thú dữ săn mồi. Hắn gần như đã đánh mất bản thân nhưng chút lí trí còn lại đã giúp hắn giữ vững tinh thần. Chỉ là không biết, chút lí trí này sẽ kéo dài được bao lâu.
Một đao chém tới, dư ảnh còn đó mà đao đã đến sát người. Nhưng như thế, Kim Nguyên vẫn kịp thời đưa kiếm đỡ lấy một đòn này. Hắn lấy chân làm trụ, nhưng trước uy lực mạnh mẽ đó hắn cũng khó lòng mà chống đỡ. Bất giác mà bị đẩy lui về sau mấy bước, mặt đất liền để lại một vết hằn thật dài.
Thấy thế, Kim Nguyên liền tụ khí vào kiếm, ra sức mà ngăn chặn. Chỉ là thực lực của đối phương giờ đây đã tăng mạnh, hắn sớm đã không còn là đối thủ được nữa. Có thể cầm cự không b·ị đ·ánh bay, đã là mai mắn lắm rồi.
Nhưng đây cũng chỉ mới là khởi đầu, một đòn tiếp theo uy lực còn tăng gấp bội. Cảnh Hoà cong tay, thi triển kĩ năng 'Nhất trụ phá kình thiên'. Tầng tầng lớp lớp khí tức dày đặc tụ vào lòng bàn tay, huyết khí cực kỳ nồng đậm, hình thành hư ảo. Một quyền đánh ra này, có thể nói là đòn mạnh nhất từ trước tới nay của hắn ta.
Kim Nguyên cảm nhận được, sức mạnh khủng bố trong đòn đó của đối phương. Hắn bây giờ muốn tránh, nhưng bản thân đã bị ép sát muốn tránh cũng tránh không được. Đành bất khả kháng, ra chiêu đỡ lấy.
- Bại cho ta!- Cảnh Hoà nghiến răng, một hơi hét lớn, càng là gia tăng khí thế cho bản thân. Một quyền này, trời đất liền được phen rung chuyển.
- Đừng hòng!- Kim Nguyên cũng không kém, lập tức gia khí phòng thân. Tạo thành mấy lớp, củng cố phòng vệ.
Một quyền của Cảnh Hoà giáng thẳng vào người Kim Nguyên. Nó không khác gì một tàu hỏa vận tốc 500km/h đâm vào một bức tường cả. Không cần nghĩ cũng biết, nó khủng kh·iếp đến mức nào. Không c·hết thì cũng thương nặng.
Kim Nguyên b·ị đ·ánh bay lên không trung, thương tích không hề nhẹ. Máu tươi nôn ra đầy trời, ánh mắt đờ đẫn. Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn tưởng chừng như bản thân đã rời khỏi thế gian này. Nhưng hiện thực lại trực tiếp kéo hắn ta trở về.
Mặc dù đã đánh bay đối phương, Cảnh Hoà vẫn chưa có ý định dừng lại. Hắn bật nhảy lên cao, tiếp tục mà ra thêm một đao nữa. Ý định kết thúc trận chiến này tại đây. Nhưng mọi chuyện nào đâu có dễ dàng như thế.
Ngay cái khoảnh khắc đao ấy sắp chạm vào người Kim Nguyên, hắn lại chợt bừng tỉnh. Lách người tránh né giữa không trung, còn chém ra một kiếm mà đánh lui đối thủ. Điều này, khiến cho ai nấy cũng đều được phen kinh ngạc.
- Còn chưa thua nữa sao? Tên đó, cũng trâu bò quá đi!- Ông Ba siết chặt bàn tay vào ghế, vẻ mặt không khỏi hồi hộp.
- Nói cho ngài biết, đó là Kim Vệ mạnh nhất trong lịch sử trăm năm nay của Đào Hoa Đảo Quốc ta. Thua là thua thế quái nào được!- Mạc Can đắc ý, khoé môi lộ rõ ý cười.
Kim Nguyên toàn thân đều là v·ết t·hương nhưng khí tức tỏa ra lại bình thản đến lạ. Nó nhẹ nhàng ấm áp, xoa dịu lấy v·ết t·hương trên người. Nhận ra có điểm bất thường, Cảnh Hoà lập tức lao nhanh đến. Mặc kệ là có chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục vung đao mà chém.
Kim Nguyên đưa kiếm đỡ lấy, không chút khó khăn đã chặn đứng được đòn đó. Trước sự ngỡ ngàng của đối thủ, một cước quét ngang đã đẩy lùi được Cảnh Hoà. Không biết vì sao, thực lực của hắn ta lại tăng mạnh đến ngỡ ngàng.
- Không ngờ tới, phải dùng đến trạng thái này mà đánh với ngươi. Xem ra lúc đầu, là ta khinh thường ngươi rồi!- Kim Nguyên giọng điệu âm trầm nhưng lại phản phất sự tự tin đâu đây.
- Vậy sao? Ngươi có biết không, ta ghét nhất chính là cái thái độ này của ngươi đấy. Ỷ mình có năng lực lại đi khinh thường người khác, thật là đáng hận mà!- Cảnh Hoà siết chặt lòng bàn tay, phẫn nộ mà nói.
- Hừ, đây không phải là khinh thường người khác mà là tự tin vốn có của kẻ mạnh. Đợi đến khi nào ngươi có thực lực, ngươi sẽ hiểu. Còn bây giờ, ngươi nên nhận lấy thất bại rồi!- Kim Nguyên thờ ơ mà nhìn về đối phương, nhưng ánh mắt ấy lại cực kỳ sắc lạnh.
Lần này đổi lại, hắn là người chủ động t·ấn c·ông. Một kiếm chém ra, như xé gió mà đi. Cảnh Hoà vung đao đáp trả, không chút thua kém. Dư âm tỏa ra, đủ để người người chấn Kinh. Trận chiến của bọn họ cũng vì thế, ngày càng kịch liệt hơn bao giờ hết.
Cảnh Hoà chém ra vô số đường đao, đòn sau đều mạnh hơn đòn trước. Nhưng hiện giờ hắn đã không còn chiếm được ưu thế nhiều như trước nữa, mỗi đòn đều bị Kim Nguyên dễ dàng phá giải. Thậm chí còn bị tên đó lấn lướt không ít.
Nhưng như thế, Cảnh Hoà vẫn điên cuồng đánh tới. Liên tục vung đao, không hề có ý định dừng tay lại. Bởi vì hắn ta biết, một khi dừng t·ấn c·ông, bản thân sẽ không còn bất kì một cơ hội nào nữa. Vậy nên hắn, mới không cho phép bản thân dừng lại bất kể là một giây nào.
- Ngươi, đánh đủ chưa? Đánh đủ rồi, thì tới ta!- Kim Nguyên trầm giọng, bất chợt một thân khí thế lại dâng tràn.
Lời vừa dứt, đoản kiếm trong tay hắn ta bất chợt lóe lên tia sáng. Tốc độ cực nhanh, đã đến trước mặt Cảnh Hoà. Lùi người một nhịp, đưa đao đỡ lấy. Nào ngờ, kiếm ấy thoạt nhiên lại chuyển hướng. Tránh được đao mà chém thẳng vào người đối thủ.
Cũng mai là huyết khí của Cảnh Hoà nồng đậm, v·ết t·hương mới không sâu. Nhưng đổi lại, trong một khoảnh khắc nào đó hắn đã lơ là. Chớp lấy thời cơ này, Kim Nguyên tiếp tục mà vung kiếm đánh tới.
Một đòn quét ngang, nhanh như tia chớp. Cảnh Hoà còn chưa kịp định thần, giữa ngực đã truyền đến một cơn đau nhói cực độ. Đưa mắt nhìn xuống, không biết từ bao giờ bản thân đã b·ị t·hương. Huyết khí trên người, cũng theo đó mà tiêu tán.
- Khụ khụ khụ, c·hết tiệt, bất cẩn rồi!- Cảnh Hoà loạng choạng lui bước về sau, yếu ớt mà nói.
- Ồ, không duy trì hình dạng đó được nữa à? Xem ra, ngươi đã sức cùng lực kiệt rồi. Vậy thì ta, cũng nên kết thúc trận chiến này tại đây vậy!- Kim Nguyên thấy thế, hắn liền biết rằng đối thủ của mình đã đến cực hạn.
Nói rồi, Kim Nguyên từng bước từng bước mà tiếp cận đối phương. Đoản kiếm trong tay, bùng lên một tia sáng dữ dội. Có thể cảm nhận rõ, nó áp bức người khác đến nhường nào. Bầu không khí trong thoáng chốc đã trở nên cô đặc đến khó thở.
Cảnh Hoà trơ mắt đứng đó, sức lực đã không còn được bao nhiêu. Hắn hiện tại không khác gì cá nằm trên thớt cả. Nhưng một khi con người bị dồn đến bước đường cùng, khó mà biết được điều gì sẽ xảy ra. Là thành hay bại, chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.