Cảnh Hoà đánh đến mức, cả người toàn là thương tích. Nhưng đối phương thì ngược lại hoàn toàn, những v·ết t·hương trước đó đều đã bắt đầu hồi phục. Suy cho cùng, cách biệt thực lực giữa cả hai vẫn là quá lớn. Nhưng đó không phải là lí do, hắn cho phép mình từ bỏ.
- Đến đây thôi, thực lực của ngươi không yếu. Ai bảo ngươi chọc nhằm người, gặp phải ta. Xem như, ngươi xui xẻo vậy!- Kim Nguyên nhìn về đối phương, nói lời tán dương nhưng không kém phần tiếc thương.
Kim Nguyên tụ khí vào đoản kiếm, từng bước tiếp cận. Đợi đến khi khoảng cách vừa tầm, hắn vung kiếm chém ngang. Nhưng nào ngờ, Cảnh Hoà hai mắt đỏ rực. Khí tức trong thoáng chốc, một lần nữa bùng phát mạnh mẽ.
Cảnh Hoà chịu nhiều thương tích đến vậy, chính là chờ đợi lấy cái khoảnh khắc này. Bản thân yếu đi, đối phương nhất định sẽ lơ là. Hắn muốn nhân cơ hội này, triệt để đánh bại Kim Nguyên. Bằng không có đ·ánh t·ới c·hết, cũng chỉ từ thua tới hòa là cùng.
- Lại định giở trò này, ngươi cảm thấy ta sẽ mắc bẫy nữa à?- Kim Nguyên giọng điệu âm trầm, sớm đã nhìn rõ ý của đối phương.
Hắn lùi người lại một nhịp, tránh đi một đao của Cảnh Hoà. Một đao đó, trực tiếp đem sân đấu chém đứt làm hai. Uy lực, phải nói là cực kì khủng bố. Nếu như không phải Kim Nguyên kịp thời né tránh, hắn không c·hết cũng vong.
- Cái gì? Ngươi...- Cảnh Hoà huyết khí tiêu tán, sắc mặt kém đi thấy rõ. Cả người nghiêng ngã, cố lắm mới có thể đứng được. Ánh mắt tràn ngập vẻ không can tâm, phẫn uất nhưng phần nào thể hiện sự yếu đuối, bất lực của hắn.
- Một chiêu mà dùng nhiều lần, ngươi nghĩ ta không biết đề phòng sao? Đã nói với ngươi rồi, trận chiến này cũng nên kết thúc. Ngươi lại cố chấp mà chống trả, vậy thì đừng trách ta nặng tay với ngươi!- Cùng với lời nói này, khí tức của Kim Nguyên cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Kim Nguyên tụ khí vào đoản kiếm, chém ra một quang kiếm. Cảnh Hoà đã vô lực chống trả, nghiễm nhiên đứng đó mà hứng chịu lấy đòn này. Hắn mặc dù không can tâm nhưng cũng đã không thể thay đổi được gì nữa, ngoài việc chấp nhận cái gọi là số phận.
- Nếu như có người ở đây, có lẽ... Ta sẽ không thất bại như này!- Cảnh Hoà nhẹ cười, nhưng lại tự cười chính bản thân mình.
- Được rồi, tới đây thôi! Chúng ta nhận thua!- Giữa lúc này, thầy Mạnh kịp thời xuất hiện. Thay hắn ta, đỡ lấy một đòn.
- Là thầy sao? Là em làm mất mặt học viện rồi...- Cảnh Hoà lời còn chưa kịp dứt, đã lảo đảo mà ngã lên vai thầy Mạnh.
- Thằng nhóc này, nói cái gì thế. Nghỉ ngơi đi, mọi chuyện còn lại cứ để đó thầy lo là được. Cái gì mà mất mặt với không mất mặt, chỉ là một trận giao hữu thôi mà!- Thầy Mạnh dìu lấy hắn, dõng dạc mà nói. Thua, nhưng rất chi là khí phách.
- Nếu như ngài đã nói như vậy, ta cũng không tiện làm khó. Cũng không còn việc gì nữa, ta lui xuống trước đây!- Kim Nguyên thấy đối phương đã có người ra mặt, bản thân cũng không thể đánh tiếp được nữa. Rút lui trước, mới là an toàn hàng đầu.
Trên sân đấu, đến đó là hết. Nhưng trên đài cao, là hai thái cực hoàn toàn trái ngược với nhau. Ông Ba mặt mày tái đen, một thân ưu ám. Tâm trạng lúc này, không có lời nào để mà diễn tả. Trái ngược với đó, là vẻ mặt phấn khởi của Mạc Can.
- Âyda, không mai thắng rồi. Thật là làm cho ta đây, vui sướng trong lòng mà. Thật thố, thật thố rồi!- Mạc Can hướng Ông Ba, tươi cười nói.
- Vậy thì ta phải chúc mừng quốc vương điện hạ đây rồi. Kim Vệ, đúng là khiến người ta rửa mắt mà nhìn!- Ông Ba nghiến răng, tức nhưng không dám nói.
- Chuyện của hai vị đây, ta không tiện xen vào. Giao đấu đã kết thúc, ta có việc nên rời đi trước. Mong hai vị thứ lỗi!- Trước một màn đấu đá này, Khâm Đàn rời đi trước vẫn là hơn.
- Vậy thì đại lễ năm nay, đều trông cậy hết vào Ông Ba vậy. Tất nhiên, bảo vật mà chúng ta đưa cho người cũng nhiều gấp đôi như vậy!- Mạc Can tuy cá cược thắng, nhưng suy cho cũng không thể làm phật lòng đối phương được. Mềm mỏng một chút, đó mới là cách hay.
Một bên khác, những chuyện cần làm Triệu Hoài đều đã sắp xếp xong xuôi cả. Giờ cũng lúc nên nghỉ ngơi một chút, tránh bứt dây động rừng kẻo lại công cốc. Thậm chí chỉ cần đi sai một bước thôi, hắn tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
- Dậy dậy, ngủ đủ rồi thì dậy đi. Cô mà không dậy, ta bỏ cô ở đây mà về trước đấy!- Triệu Hoài ngồi xổm xuống, lây người mà gọi Thị.
- Hử? Cái tên khốn này, ngươi làm gì ta thế?- Theo phản xạ, Thị ngay lập tức tát cho hắn ta một bạt tay như trời giáng, đau điếng cả mặt.
- Aaa, cô làm cái gì thế? Đau c·hết đi được! Muốn lấy mạng ta hay gì?- Năm ngón tay đỏ, in hằn lên khuôn mặt Triệu Hoài. Chưa gì hết đã bị vả mặt là thầy có điềm rồi, đau còn hơn bò đá nữa.
- Ai bảo, ngươi sát mặt ta quá làm gì? Tiểu thư, người không sao chứ? Tên khốn kiếp này, tránh ra coi!- Thị trực tiếp xô ngã lấy hắn, nhanh chân mà chạy lại chỗ Mạc Hảo.
- Ta không sao, chúng ta về thôi!- Mạc Hảo điềm đạm mà đáp, nhưng lại có chút không bình thường ở đây. Chỉ là đáng tiếc chi tiết này quá nhỏ, Thị khó lòng mà nhận ra.
- Tên đó có làm gì ngươi không thế? Tên khốn kiếp kia, ngươi dám đánh ngất ta. Ý gì đây? Có phải là muốn m·ưu đ·ồ bất chính với bọn ta?- Thị cảnh giác nhìn về hắn, lớn tiếng chất vấn.
- Way, đừng có mà vu oan ta đấy nhé. Cô tự mình té ngã, giờ lại đổ thừa ta là sao? Vả lại, ta mà có ý gì, thì cô nghĩ thử mà nghe. Với thực lực của cô, làm gì được ta nào? Hừ hừ, ăn vạ à?- Triệu Hoài không chút khách khí, liền đem cô ta trêu chọc tới cùng.
- Cái tên khốn này, ngươi chờ đó cho ta. Ta đánh không lại ngươi, không đồng nghĩa với việc bỏ qua chuyện này đâu. Ngươi chờ đó đi, anh Nguyên nhất định sẽ trả thù cho ta!- Thị chỉ thẳng mặt hắn ta mà mắng xối xả, tức giận không thôi.
- Anh Nguyên? Ý cô là cái tên Kim Nguyên kia đó à? Ừm, thực lực cũng không tệ. Nhưng mà muốn giáo huấn được ta, e là hắn không có năng lực đó đâu. Cô đấy biết thân biết phận đi, là hắn dạy dỗ ta trước hay là ta dạy dỗ cô trước còn chưa biết đâu. Gì chứ, nam nữ ta không phân biệt đâu, đều đánh như nhau cả. Cô đó, có muốn trải nghiệm thử một chút không? Ồ, ta quên mất. Bản thân chỉ còn một tay, nhưng mà như này đã là quá đủ rồi!- Triệu Hoài mỉm cười thân thiện nhưng lại mười phần ghê người, trên mặt lộ rõ bốn chữ 'nguy hiểm gian ác'.
- Ngươi, cái đồ khốn này, cứ chờ đó mà coi... Anh Nguyên nhất định sẽ thay ta dạy dỗ ngươi. Còn nữa, bảo kiếm ngươi c·ướp từ tay ta. Nhất định phải hai tay trả lại. Đến lúc đó, xem ngươi còn đắc ý được bao lâu!- Đây là Vương Cung, Thị còn sợ hắn sao. Mạnh dạng mà đáp trả, không chút yếu thế.
- Được rồi Thị, chúng ta trở về thôi!- Mạc Hảo xoay người rời đi, Thị mắng còn chưa thỏa đã vội vã theo sau. Dù sao nhiệm vụ chính của cô ta cũng là bảo vệ công chúa nhà mình, nào đâu có rảnh cùng hắn đôi co.
- Đi rồi sao? Vậy thì ta trở về nghỉ ngơi một chút vậy. Dù sao ở đây, cũng đã hết chuyện rồi!- Bọn họ rời đi, Triệu Hoài cũng theo đó mà trở về.