Trải qua một màn so tài đó, hai bên đều thương tổn không ít nhưng thành quả thu được cũng không nhỏ. Nặng nhất thì phải kể đến Cảnh Hoà, không dưỡng thương mười ngày nửa tháng thì thật không ổn.
- Thương tích không nhẹ nhưng cũng không quá nghiêm trọng, tịnh dưỡng cho tốt vào là được!- Cô Thủy sau khi thăm khám một lượt, liền nói lời dặn dò với hắn ta.
- Đã làm phiền đến cô Thủy đây rồi!- Thầy Mạnh cất tiếng, khách sáo mà nói.
- Không có gì, đều là chuyện nên làm cả. Không có chuyện gì nữa, ta về trước đây. Nếu như có chuyện gì, nhớ tìm ta đấy!- Chữa trị cho Cảnh Hoà, cô Thủy tốn công sức cũng không ít. Bây giờ đã không còn gì đáng ngại, cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi.
- Để ta tiễn cô một đoạn vậy!- Thấy vậy, cô Nguyệt liền cùng đối phương mà rời đi.
- Khụ khụ, làm phiền thầy cô rồi. Nếu như không phải thực lực em yếu kém thì cũng không ra nông nổi này!- Cảnh Hoà nằm trên giường, yếu ớt mà nói, tự trách bản thân.
- Nói nhiều như vậy làm gì, nghỉ ngơi nhiều một chút có phải là tốt hơn không? Em đấy, cũng liều mạng thật. Xém tí nữa là m·ất m·ạng rồi đấy có biết không hả? Làm gì cũng nên biết nghĩ một chút. Em mà có chuyện gì, thầy ăn nói làm sao với người nhà em đây?- Thầy Mạnh hướng hắn ta, giáo huấn thành lời.
- Không trách ngươi được, đây không phải là do ngươi yếu mà là do hắn ta quá mạnh mà thôi. Đến cả ta, cũng chưa chắc gì đã thắng được hắn!- Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, lời vừa dứt Triệu Hoài cũng từ cửa mà bước vào.
- Là người sao?- Mắt thấy Triệu Hoài xuất hiện, Cảnh Hoà không khỏi ngạc nhiên.
- Là ta đây, không thì ai nữa!- Triệu Hoài nhẹ cười, đôi phần đắc ý.
- Triệu Hoài, sao em lại xuất hiện tại đây?- Thấy được hắn ta, thầy Mạnh ngạc nhiên cũng không kém.
- Wa, thầy nói gì thế? Sao em lại không thể xuất hiện tại đây?- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, cứ như thể đây là chuyện thường ngày vậy.
- Đây là Vương Cung cơ mà? Người không có thân phận, khó mà vào được? Em đấy, lẽ nào là chung lỗ chó vào sao?- Thầy Mạnh hoài nghi mà nói, ngờ vực không thôi.
- Wa, thầy có cần phải nói như vậy không? Vương Cung thì Vương Cung, làm sao cơ chứ? Nơi mà Triệu Hoài em muốn đến, tự nhiên sẽ có cách đến. Không nơi nào là không thể!- Triệu Hoài hất mặt, tự tin đáp.
- Nói như thế, vậy em tới đây xem ra cũng không phải là chuyện tốt lành gì rồi? Nói đi, lại m·ưu đ·ồ chuyện xấu gì đây!- Thầy Mạnh lườm lấy hắn, biết chắc là có chuyện không lành.
- Wa, sao hết người này rồi người khác, đều nghĩ xấu cho một người lòng dạ thiện lượng như em vậy? Em thì có thể làm gì cơ chứ, đâu ra nhiều chuyện xấu để mà làm vậy? Thầy đấy, lại nghi thần nghi quỷ nữa rồi!- Triệu Hoài lập tức phủ nhận, tránh cho đối phương hiềm nghi.
- Hừ, mong là như vậy. Em đó, còn gây ra phiền phức gì nữa thì không ai cứu nổi em đâu. Có biết không hả, Sử Thi giả của Học viện Ngự Quy đang tìm em đấy. Nếu như để người đó biết được em đang ở đây. Không cần nghĩ cũng biết, em thảm chắc rồi!- Nghi ngờ là thế, nhưng thầy Mạnh cũng không quên nhắc nhở lấy hắn ta vài câu.
- Ồ, còn có chuyện này nữa sao? Sử Thi giả à, chậc chậc chậc, phiền phức rồi đây!- Triệu Hoài tạch lưỡi, trầm ngâm suy tư trong giây lát.
- Em còn biết phiền phức nữa à? Bớt sinh sự một chút thì đã không có sự tình này rồi. Hoạ này từ em mà ra, thì em cố mà chịu đi!- Thầy Mạnh vỗ vai hắn, trầm giọng nói.
- Không nói đến chuyện này nữa, nói chuyện của Cảnh Hoà đi. Ngươi, không sao chứ?- Triệu Hoài di dời ánh mắt, tránh nói về chủ đề này. Hắn mà không sinh sự, thì đó mới là lạ ấy.
- Cảm ơn người đã quan tâm, tạm thời đã không sao rồi. Theo như lời cô Thủy nói, tịnh dưỡng một khoảng thời gian rồi sẽ ổn!- Cảnh Hoà sắc mặt không được tốt nhưng khí tức đã phần nào ổn định.
- Một trận giao hữu, ngươi lại liều mạng đến thế. Cũng không biết, ngươi nghĩ gì trong đầu nữa. Cũng mai là lần này không đến nổi nào, còn có lần sau thì thật không biết là đến thăm ngươi hay thắp nhang cho ngươi nữa!- Triệu Hoài nhíu mày, trách móc vài lời.
- Ta cũng chỉ là muốn chứng minh bản thân mình mà thôi!- Cảnh Hoà ủ rũ mà nói, tựa hồ như có chút ưu sầu.
- Chứng minh bản thân thì có rất nhiều cách, không cần nhất thiết phải liều mạng như này. Ngươi đó cũng gấp gáp quá rồi, chỉ có chút thành tựu đã muốn cậy mạnh. Phải biết tính trước tính sau, mới có thể đi con đường dài được. Uổng công ngươi đi theo lâu đến như vậy, một chút bản lĩnh cũng không học được. Đúng là làm mất mặt ta mà!- Triệu Hoài xoa xoa mi tâm, nói lời khiển trách.
( Đi theo em mới ra nông nổi này đấy, chứ bình thường có ai dám liều mạng đến vậy? Thằng nhóc này xuất hiện tại đây, không biết lại là một màn mưa tanh gió máu gì nữa đây? Hay là ta ra tay trước, tống cổ nó ra khỏi đây, tránh cho nó gây họa. Nhưng mà làm như vậy, thì e là không ổn lắm. Để tên kia biết được, lại phiền phức cho mà coi!) Thầy Mạnh nhìn về Triệu Hoài, bất giác lại thở dài một hơi, ưu sầu không nói nên lời.
- Wa, thầy nhìn em làm gì ghê thế? Đừng có làm như vậy, người ta sợ đấy!- Triệu Hoài vờ sợ hãi mà nói, giả vờ cũng rất giống. Người ngoài còn có thể lừa nhưng đáng tiếc, thầy Mạnh sớm đã nhìn thấu hắn rồi.
- Đừng làm trò con bò nữa, đi thôi. Để cho Cảnh Hoà còn nghỉ ngơi nữa!- Còn chưa kịp để Triệu Hoài kịp phản ứng, thầy Mạnh đã túm cổ áo hắn ta, thô bạo mà lôi đi.
- Chúng ta có gì thì từ từ nói, thầy đâu cần phải như này. Lỡ như người khác bắt gặp thì sao? Còn gì là thể diện của em nữa?- Tiếng Triệu Hoài vang vọng, bất lực không ít.
Bên ngoài, tại một góc khuất nào đó. Triệu Hoài bị thầy Mạnh ép vào một góc. Trước khí thế áp bức của đối phương, hắn nào đâu có dám làm càn. Muốn chạy, cũng chạy không được. Nhưng mọi chuyện, lại đều nằm trong tính toán của hắn cả.
- Trời đã tối rồi cơ à? Cũng không còn sớm nữa, em về trước đây!- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền bắt đầu giở trò.
- Đi đâu? Cái thằng nhóc này, còn muốn giở trò. Nói đi, rốt cuộc em đến đây là có mục đích gì? Với tâm tính của em, không bày trò phá phách gì đó mới là lạ ấy? Đã thành ra như vậy rồi, còn không chịu yên phận!- Thầy Mạnh nhìn hắn, hai chân mày gần như dính chặt vào nhau. Thiếu điều như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
- Ây, đúng là chỉ có mình thầy là hiểu ý em. Có một vụ làm ăn lớn, muốn cùng thầy hợp tác. Thế nào, thầy có muốn không?- Triệu Hoài mở lời thăm dò, ý đồ lộ rõ.
- Với bản tính của em, không phải là g·iết người c·ướp c·ủa đấy chứ? Đây là địa bàn của người ta đấy, muốn c·hết hay gì?- Nghe được lời mời đó, thầy Mạnh không khỏi cảnh giác.
- Làm gì tới mức đó, cùng lắm là hai chúng ta ăn cháo thay cơm thôi. Lâu lâu đổi khẩu vị, cũng đâu có tệ!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.
- Gì mà hai chúng ta ở đây? Em xuống nước, đừng có mà lôi thầy vào. Ai mà biết được, thằng nhóc nhà em lại gây ra rắc rối gì? Thầy chỉ có một cái mạng, không đủ để em chơi đâu!- Bất chợt, thầy Mạnh lại được cơn lạnh sống lưng.
- Thầy bây giờ từ chối là bởi vì thầy chưa biết được lợi ích nó ra sao. Một khi đã rõ, em xem thầy làm sao từ chối!- Trong thoáng chốc, ngữ khí của Triệu Hoài đã thay đổi, âm hiểm đến đáng sợ.