Long Cơ Chiến Hồn

Chương 447: Tế lễ



Chương 447: Tế lễ

Triệu Hoài thấy sự tình còn chưa thỏa liền tìm đến thầy Mạnh, ủ mưu làm chuyện lớn. Chỉ là không biết, là hoạ hay là phúc mà thôi. Nhưng mà những chuyện liên quan đến hắn, hết chín phần đã là tai ương ngập đầu.

- Ồ, còn có lợi ích nào mà thầy đây hứng thú nữa. Em nói nghe xem nào?- Thầy Mạnh nhìn hắn, ánh mắt còn là có chút chờ mong.

- Khoan đã, nói tới lợi ích mới nhớ. Lần trước thầy hứa với em, giúp thầy thắng vụ cá cược với Phúc Trọng sẽ không thiếu lợi ích. Vậy bây giờ, lợi ích của em đâu?- Thời cơ đã đến, Triệu Hoài liền thuận thế mà nhắc lại chuyện xưa.

- Thằng nhóc nhà em còn dám nhắc đến chuyện này. Chém đứt một tay của người ta, lẽ nào còn muốn thầy đến đó mà đòi. Chê cuộc sống này quá yên bình hay gì?- Thầy Mạnh cau mày, cằn nhằn không ít.

- Cũng phải, vậy là uổng công em một phen rồi. Hazz, tốn biết bao công sức, đêm không ăn ngày không ngủ. Vậy mà một chút lợi ích cũng không có, đau lòng thật đấy!- Triệu Hoài vừa nói vừa không quên liếc mắt nhìn đối phương, vờ đáng thương mà thu lòng thương hại.

- Cái thằng nhóc này, còn tưởng thầy không biết ý của em sao? Thôi được rồi, cầm lấy đi. Mặc dù không phải là cực phẩm, nhưng nó là thượng phẩm đấy. Như vậy, có được chưa hả?- Hết cách, thầy Mạnh chỉ đành cho hắn một viên đá Cảm Tri cao phẩm.

- Chỉ có một viên thôi sao? Thôi kệ, có còn hơn không!- Triệu Hoài vẻ mặt chán ghét nhưng tay thì nhanh như thoát, chớp mắt đã nhét đá Cảm Tri vào trong túi.

- Khụ khụ, bây giờ nói chuyện chính có được chưa hả?- Thầy Mạnh ho nhẹ vài cái, nhắc nhở lấy hắn ta.



- Chuyện chính, tất nhiên là phải nói rồi. Nhưng mà là vào hôm khác chứ không phải hôm nay. Thầy cứ đợi đi, có tin tức gì em lập tức thông báo cho thầy ngay!- Nói rồi, Triệu Hoài co giò bỏ chạy. Để lại đây, thầy Mạnh ngơ ngác đứng nhìn.

- Cái thằng nhãi kia, dám chơi ta? Đáng c·hết!- Đến khi thầy Mạnh hiểu rõ sự tình, hắn đã chạy mất. Chỉ có thể tự mình ôm cục tức này vào lòng.

Triệu Hoài sau khi rời đi, mọi sự đã xong liền trở về phòng. Lần thu hoạch này, cũng tính là không tệ. Chỉ là sau khi trở về, bầu không khí nơi đây lại có chút bất thường. Khiến cho hắn ta, không thể không đề phòng.

- Ngươi đi đâu thế? Không phải là ngươi rời đi trước bọn ta hay sao? Sao lại về trễ thế này?- Thấy hắn, Hải Tình liền trầm giọng mà hỏi.

- Ta đi đâu là chuyện của ta, liên quan gì đến ngươi? Hỏi nhiều như thế làm gì?- Triệu Hoài cũng không khách khí, cao mặt mà đáp.

- Cái tên khốn này, ngươi đừng quên thân phận hiện giờ của ngươi là gì? Là tộc nhân tộc người cá, ngươi mà xảy ra chuyện gì. Có biết là, ảnh hưởng đến bọn ta không hả?- Hải Tình tiếp tục chất vấn, giọng điệu không khỏi sắc bén.

- Ồ, ngươi không nhắc thì ta quên mất đấy. Nhưng ngươi cũng đừng quên mục đích ta đến đây là gì. Là điều tra thay các ngươi, chứ không phải là bị các ngươi điều tra!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, nhưng ngữ khí lại cực kì mạnh mẽ.

- Vậy ngươi điều tra được cái gì rồi, nói nghe xem nào?- Hải Tình vẫn chưa bỏ cuộc, quyết thăm dò Triệu Hoài cho bằng được. Bởi vì hắn cảm thấy đối phương, nhất định là có điều bất thường.



- Ta nhớ không lầm, ta không có nhiệm vụ báo cáo với ngươi thì phải. Chờ khi nào có Ông Ba, ta sẽ nói sau. Còn ngươi ấy hả, muốn nghe cũng được. Trừ khi, ngươi cầu xin ta. Chậc chậc chậc, nhưng mà chuyện này ngươi làm không được đâu nhỉ. Vậy đành thôi vậy!- Triệu Hoài nói ra lời này, rất chi là gợi đòn.

( Tức c·hết ta rồi! Nếu như không phải Ông Ba kêu ta giá·m s·át hắn, thì có c·hết ta cũng không ở chung phòng với hắn đâu. Tên khốn kiếp này, không lẽ bây giờ ra tay tại đây? C·hết tiệt, vì đại nghiệp tộc ta, nhịn vậy!) Hải Tình siết chặt bàn tay, chỉ hận không dạy dỗ hắn một trận ra trò.

Triệu Hoài sau khi chọc tức Hải Tình một phen thì nhảy lên giường. Để đối phương đứng ngây ra đó, ôm cục tức trong lòng. Còn hắn thì hay rồi, thản nhiên đi ngủ, chẳng màn sự đời nữa. Một ngày hôm nay, xem như vất vả không ít.

Ba ngày sau, đại lễ diễn ra. Đại lễ này, hằng năm đều sẽ tổ chức một lần. Trên thì cúng bái tổ tiên, dưới thì cầu mưa thuận gió hòa. Những người có thân phận tôn quý, đều được mời tham dự. Trong đó có cả Gia Kiệt, Diệp Ninh,... Vương Cung cũng vì thế mà trang hoàng lộng lẫy. So với trước đó, hoành tráng gấp bội phần.

Triệu Hoài ba ngày này, cũng im hơi lặng tiếng. Chờ đợi chính là một ngày hôm nay, thuận tiện hành động. Chỉ là hiện giờ, còn có một chuyện khác cần hắn đối phó. Nhiệm vụ Ông Ba bàn giao trước đó, giờ cũng phải cho bọn họ một lời giải thích rồi.

- Triệu Hoài à, việc mà ta nhờ ngươi điều tra. Điều tra như thế nào rồi, có thể nói cho lão nghe hay không?- Trong một căn phòng nhỏ, là giọng nói của Ông Ba vang lên.

- Chuyện này à... Nói sao ta? Có thì cũng có, không thì cũng không. Chỉ là hiện giờ chưa có bằng chứng cụ thể, ta cũng không dám nói nhiều. Cho ta một chút thời gian nữa đi, sự tình sẽ thỏa!- Triệu Hoài đối diện đối phương, tìm cách lấp liếm cho qua.

- Rõ ràng là những ngày này, ngươi toàn ăn với ngủ. Có làm gì đâu, còn định lừa bọn ta đến bao giờ?- Hải Tình bên cạnh, liền nói lời thêm vào.



- Wa, nếu mà chuyện này dễ đến như vậy, điều tra một chút là ra. Vậy thì ngươi làm đi, cần gì đến ta. Đây là Vương Cung, là địa bàn của người ta đấy. Hành sự không cẩn thận, muốn ta c·hết hay gì?- Triệu Hoài lập tức phản bác, lời lẽ còn là đôi phần sắc sảo.

- Ngươi... Ngươi...- Hắn nói đến độ, Hải Tình gần như cứng họng.

- Khụ khụ, thôi được rồi. Chúng ta còn có chuyện phải làm, chuyện này để sau vậy!- Sự tình trước mắt, Ông Ba cũng không tiện nói gì thêm. Vũng nước sâu không thấy đáy này, thật là khiến cho người ta đau đầu nhức óc.

Chuyện phải làm mà Ông Ba nói, đó chính là chủ trì đại lễ. Tộc nhân tộc người cá sẽ tiến hành nghi thức đặc biệt, bảo hộ lấy Đào Hoa Đảo Quốc. Đó cũng là lí do vì sao, quốc đảo có ngày hôm nay. Đổi lại, Mạc Can sẽ tặng họ không ít bảo vật. Lấy đó, duy trì giao hảo giữa hai bên.

Mười người thì chia thành hai nhóm, một nhóm tám và một nhóm hai. Vốn dĩ là năm người một nhóm nhưng vì vụ cá cược kia, sự tình mới thành ra như này. Còn về phần Triệu Hoài, vì để tránh bại lộ thân phận. Hắn liền được sắp xếp vào nhóm hai người, làm nhiệm vụ không trọng yếu.

Bọn họ thân mang đồ trắng, che nửa khuôn mặt. Đứng trên đài cao, tế lễ với trời. Thực hiện nghi thức là một phần không thể thiếu, nhưng nó cũng chỉ để là che mắt người đời. Sự tình trong đó, mới là điều mà Triệu Hoài cần biết.

- Chúng ta muốn lửa như thế này thôi sao, không làm gì khác nữa à?- Triệu Hoài vái vài cái cho có lệ, rồi sau đó mở lời mà thăm dò lấy bọn họ.

- Chứ ngươi muốn gì làm nữa? Yên phận một chút nào, đây đã là nhẹ nhàng lắm rồi. Chỉ cần chơi chơi là được, đám người kia mới là cực khổ!- Một trong hai phía trước đáp lời, vẻ mặt không khỏi muộn phiền.

- Cực khổ? Khổ là khổ thế nào? Có thể để ta tham gia được không?- Triệu Hoài tiếp tục dò hỏi, biết càng nhiều đối với hắn ta càng tốt.

- Đáng tiếc, ngươi không phải tộc nhân tộc người cá. Đi theo cũng vô dụng, ngoan ngoãn mà hành sự tại đây đi!- Bất chợt, đối phương lại thở dài một hơi, tâm tình còn là có chút nặng trĩu.