Long Cơ Chiến Hồn

Chương 448: Đại lễ diễn ra, Triệu Hoài cũng bắt đầu hành động



Chương 448: Đại lễ diễn ra, Triệu Hoài cũng bắt đầu hành động

Trước biểu hiện bất thường của đối phương, Triệu Hoài liền biết rằng sự tình trong đây còn phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều. Càng là khơi gợi lấy sự hiếu kì bên trong hắn. Chỉ là hiện tại, tình thế không cho phép, hắn đành ẩn nhẫn vậy.

Phía bên dưới, khách nhân của Đào Hoa Đảo Quốc sớm đã có mặt. Ai nấy cũng đều khí chất hơn người, như sao sáng giữ trời mây. Người có thân phận tôn quý, nhiều không đếm kể. Cùng với đó, là thiên kiêu của học viện xuất hiện tại đây cũng không ít. Đặc biệt nhất, vẫn là mười hạng đầu bảng.

- Người kia, sao lại trông quen quen thế kia? Hình như là...- Diệp Ninh nhìn về phía đài lễ, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Triệu Hoài, tâm tình liền có chút dao động.

- Tiểu thư, người làm sao thế?- Thấy vậy, Trung bên cạnh liền cất tiếng quan tâm.

- Không sao, chắc có lẽ nhìn nhầm. Triệu Hoài, không biết anh ấy giờ này đang ở đâu nữa. Tự nhiên lại chơi trò biến mất, làm người ta nhớ c·hết đi được!- Diệp Ninh chống cằm, ủ rũ mà nói.

- Tiểu thư, người sao lại như vậy nữa rồi? Hắn biến mất càng tốt, tốt nhất là biến mất luôn đi. Người cần gì, phải ngày nhớ đêm trông thế này?- Nhắc tới Triệu Hoài, là Trung lại nộ khí bừng bừng.

- Trung à, đây là chuyện riêng của ta. Ngươi đó, sao lại quản nhiều chuyện thế?- Diệp Ninh phụng phịu mà nói, doạ cho Trung không dám nói thêm lời nào nữa.

Lúc này, Mạc Can mới xuất hiện. Thân mang hoàng bào, khoan thai mà bước. Nhưng khí tức tỏa ra, lại mạnh mẽ vô cùng. Theo sau lão ta, là một thanh niên. Tuổi chừng 25, khí khái bất phàm. Mạc Khải, nhị hoàng tử của đảo quốc.

- Các vị tại đây, đều là khách quý của ta. Hôm nay nể mặt, tham dự đại lễ. Đúng là không có gì bằng, haha!- Mạc Can dõng dạc mà nói, thanh âm vang vọng khắp nơi.

- Quốc vương nói quá!- Khâm Đàn thoạt nhiên từ trên cao xuất hiện, đứng giữa trời mây, một thân ngời ngời.



- Khí thế này, người đó là ai vậy?- Một màn này, đám đông liền được phen nhốn nháo.

- Suỵt, nói nhỏ thôi! Trông thế kia, ắt hẳn là không tầm thường rồi!- Một trong số họ nhỏ tiếng mà nói, nhưng không quên chăm chú mà quan sát tình hình.

- Là Khâm Đàn Sử Thi sao? Nào, mời ngồi, mời ngồi!- Trước một màn đó, Mạc Can không hề tức giận, ngược lại là niềm nở mà đón tiếp.

- Người, cũng khách sáo quá rồi đấy. Vậy ta chỉ đành tuân mệnh vậy! Hửm, Ông Ba đâu rồi, sao lại không thấy?- Khâm Đàn đáp xuống bên cạnh đối phương, khí thế phần nào đã dịu lại.

- Ông Ba có việc bận, không thể tham gia đại lễ này được. Ngài ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu nhập tiệc nào!- Mạc Can điềm đạm mà đáp, sau đó thì an vị chủ tọa.

- Ồ, là ta hỏi nhiều rồi!- Khâm Đàn ngồi ngay bên cạnh, chỉ dưới đối phương một bậc. Hắn mặc dù mạnh, nhưng cũng phải tuân theo lễ nghi nơi đây, đạo làm khách không thể bỏ qua.

Lại nói đến Triệu Hoài phía trên, đài cao tám thước. Hắn cùng hai tộc nhân tộc người cá đứng đây tế lễ đã đúng một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Còn tiếp tục như này, thì thật không phải là cách hay.

- Ta ở trên này, cúng bái muốn thoát vị đĩa đệm. Bọn họ thì hay rồi, ở dưới đó trò chuyện rôm rả. Không được, ta phải tìm cách trốn đi mới được!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, lòng thầm nghĩ làm sao để rời khỏi nơi đây.

Nói là cúng bái nhưng thực ra bọn họ đều là làm cho có cả, dùng để che mắt người đời là chính. Nhưng không vì thế mà được phép sơ sài, qua loa cho có. Nghi thức cần thì phải đều có đủ, chỉ là hơi rườm rà một chút mà thôi.



- Ây ây da, đau đau đau, đau bụng quá!- Đột nhiên, Triệu Hoài lại ôm bụng mà la đau.

- Ngươi làm gì thế?- Thấy lạ, hai người phía trước liền dò hỏi.

- Ta đau bụng, chắc có lẽ là ăn phải thứ không sạch sẽ gì rồi. Đau c·hết đi được, ta cần phải đi...- Triệu Hoài nhăn nhó hết cả mặt, từng lời nói ra đều nặng nề không thôi.

- Vậy thì nhịn một chút đi, sắp xong rồi. Đang làm đại lễ đó, cần phải nghiêm túc!- Đối phương sau khi tính toán một lượt, mới đáp lời hắn.

- Sắp xong rồi? Vậy còn bao lâu nữa?- Triệu Hoài nhíu mày, nhưng không quên giả vờ đau đớn.

- Không lâu, khoảng một hai tiếng gì đó!- Đối phương nói ra lời này, vẻ mặt hắn ta liền trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

- Khoảng một hai tiếng mà không lâu, ngươi muốn ta c·hết hay gì? Con mẹ nó, sắp ra tới nơi rồi đây!- Triệu Hoài gân xanh nổi đầy mặt, khó khăn mà nói từng chữ.

- Vậy ngươi đi nhanh về nhanh đi, đừng có làm ô uế chỗ này!- Thấy vậy, đối phương liền được phen sợ hãi. Đuổi hắn, còn hơn đuổi tà nữa.

Nghe được lời đó, Triệu Hoài lập tức hành động. Từ trên đài cao, trực tiếp nhảy xuống. Chạy thục cả mạng, nhanh như cơn gió. Tốc độ này, đúng là đáng kinh ngạc. Nhưng một màn này, cũng thành công thu hút sự chú ý của người khác.

- Wa, đúng là trên đời này, một khi đã đau bụng rồi thì chúng sinh đều bình đẳng mà, ai cũng như ai!- Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, tộc nhân tộc người cá không khỏi cảm thán.

- Người đó làm gì thế? Sao lại rời khỏi đài lễ rồi? Trần Hào, ngươi đi xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nhưng nhớ lấy, đừng làm gì quá thất lễ!- Mạc Can nhìn về phía Triệu Hoài rời đi, lòng hoài nghi nhưng không thiếu sự kiên dè.



- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!- Trần Hào cũng theo đó, chớp mắt đã biến mất.

- Hồi bẫm bệ hạ, thần thấy người đó... Người đó đã đi vào nhà vệ sinh. E là...- Chưa được năm giây, Trần Hào đã quay trở lại.

- Vậy sao? Thảo nào lại chạy nhanh thế kia. Được rồi, để cho hắn có không gian riêng tư đi. Ngươi không cần phải giá·m s·át nữa đâu, tránh người ta lại không thoải mái. Mà chuyện của Ông Ba, sắp xếp thế nào rồi?- Mạc Can ngoài mặt tỏa ra bình thường, nhưng trong lòng sớm đã tính toán rất nhiều thứ. Vì một số chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến đại sự, thì thật không thỏa đáng. Nhưng có một số chuyện không phòng, sẽ hình thành cái gọi là biến cố. Vậy nên mọi sự, lão ta đều hành động một cách cẩn trọng.

- Như lời dặn của người, đã sắp xếp ổn thỏa cả!- Trần Hào cung kính, nói nhỏ vào tai đối phương. Chỉ thấy Mạc Can, nhẹ gật đầu hài lòng.

- Có chuyện gì thế?- Mắt thấy là bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau, Khâm Đàn nhịn không được liền cất tiếng thăm dò.

- Không có chuyện gì lớn lao cả, chỉ là chút chuyện nhà cần ta xử lí mà thôi. Khâm Đàn Sử Thi đây, không cần phải bận tâm!- Mạc Can xua tay, tươi cười mà đáp.

Một bên khác, Triệu Hoài sớm đã cảm nhận được khí tức của một Siêu Việt giả theo sau bản thân. Thế là hắn liền thuận thế, chạy vào nhà vệ sinh mà cải trang hành sự. Đợi đối phương rời đi, hắn mới ló đầu ra.

- Muốn theo dõi ta, nằm mơ đi!- Triệu Hoài giờ đây, một thân đồ đen. Cánh tay bó bột, trực tiếp tháo ra cũng không cần phải giả vờ nữa.

- Triệu Hoài, tiếp theo đây ngươi định làm gì?- Bất chợt, DG lại lên tiếng.

- Làm gì à? Không phải trước đó đã động tay động chân lên người Hải Tình rồi sao? Bật định vị lên đi, xem xem hắn ở chỗ nào. Sự tình này muốn làm rõ, thì phải tìm được vị trí hiện giờ của bọn họ cái đã!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.

Trước mặt hắn ta liền xuất hiện một tấm bản đồ hư ảo, thể hiện toạ độ vị trí Vương Cung một cách rõ ràng. Đây là thứ hắn có được từ chỗ Lí Sự. Trên đó có một chấm đỏ nhỏ, thể hiện vị trí hiện giờ của Hải Tình. Điều mà hắn cần làm, chính là tìm đến nơi đó.