Lần yến tiệc này, bên cạnh Nhược Tuyết là Bích Hạ. Cô ta là một trong những khách quý được mời. Mắt thấy có người bắt chuyện với Nhược Tuyết, Bích Hạ nào đâu có để yên việc này. Đưa mắt nhìn tới, đối phương tay cầm quạt trắng, một thân đạo mạo nghiêm trang.
- Ngươi là ai thế? Bắt chuyện với Nhược Tuyết nhà ta là có ý gì?- Bích Hạ không chút kiên dè, hất mặt chống nạnh mà chất vấn.
- Vị tiểu thư này, cô là bạn của vị tiểu thư này sao? Là ta quá đường đột, không nhìn thấy cô. Không biết, cao danh quý tánh của cô là gì?- Mạc Khải phe phẩy quạt trong tay, tươi cười mà nói.
- Tiểu thư gì mà tiểu thư, quen biết gì nhau mà chào hỏi. Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, nhìn sơ qua đã biết không phải là hạng tốt lành gì rồi!- Bích Hạ chảnh choẹ mà quay mặt sang hướng khác, chẳng thèm đối hoài gì tới đối phương.
- Bích Hạ, dù gì người ta cũng là chủ, chúng ta là khách. Nên khách sáo một chút thì hơn!- Nhược Tuyết bên cạnh nói nhỏ nhắc nhở, nhưng cô ta nào đâu có nghe.
- Nhược Tuyết, cậu không biết đâu. Nhìn hắn và tên kia đi, đều là cùng một loại người. Háo sắc như nhau, không đề phòng là không được đâu!- Bích Hạ chỉ tay về phía Triệu Hoài, mặc dù không nhận ra đối phương là ai nhưng linh cảm mách bảo. Cô ta liền biết chắc rằng, tên đó cũng không phải là hạng tốt lành gì.
- Vị tiểu thư này, nhìn người sao lại nhìn bề ngoài? Vả lại, chúng ta cũng chỉ mới lần đầu gặp gỡ. Sao lại đánh giá ta như vậy?- Mạc Khải gượng cười nhưng vẫn cố điềm tĩnh mà đáp.
- Đấy, Nhược Tuyết thấy chưa? Những tên giải thích dài dòng như thế này, chắc hẳn là không có ý đồ gì tốt. Chúng ta nên cách xa hắn, càng xa càng tốt. Biết đâu, hắn có ý đồ xấu với chúng ta thì sao. Dù sao hai cô gái xinh đẹp động lòng người ở đây, hắn không có ý đồ xấu mới là lạ ấy!- Chưa gì hết, Bích Hạ đã chụp cho đối phương cái mũ là người xấu. Từ sau vụ việc của Cảnh Hoà, cô ta đối với con trai, toàn là ác cảm.
- Cô...!- Mạc Khải đã cố nhịn nhục nhưng trước một màn này của đối phương, hắn nhịn hết nổi rồi. Tay cầm chặt quạt, nghiến răng nghiến lợi.
- Đấy thấy chưa? Hắn nhịn hết nổi rồi kìa! Thú tính bộc phát, muốn làm hại chúng ta kìa!- Chớp lấy thời cơ này, Bích Hạ liền làm quá lên. Chuyện này, cô ta không tin là không có ai quản.
- Mạc Khải, con làm gì thế? Muốn dọa cho khách quý của ta sợ hãi hay sao? Còn không mau lui xuống!- Chớp mắt, Mạc Can đã xuất hiện trước mặt Mạc Khải. Chỉ cần một ánh mắt, đã đủ khiến đối phương run sợ. Đây là đang thị uy, nhưng người mà lão ta muốn thị uy không phải là hắn.
- Nhi thần, nhi thần biết lỗi!- Mạc Khải ngay lập tức cúi người, vội vã mà rời đi.
- Hai vị đây, là do con trai của ta thất lễ rồi. Quấy rầy hai vị, mong lượng thứ!- Mạc Can nhẹ giọng mà nói, nhưng khí thế quân vương lại cực kì mãnh liệt.
- Nói như ông còn được!- Nhưng đáng tiếc là Bích Hạ lại không nhìn ra, còn rất là hài lòng nữa chứ.
- Bích Hạ, khiêm tốn một chút!- Nhược Tuyết vẫn là như cũ, nhẹ giọng mà khuyên nhủ.
- Lão già đó, bắt đầu rồi sao?- Chứng kiến một màn đó, Triệu Hoài lại nhẹ cười nham hiểm. Hắn đây, không biết lại đang m·ưu đ·ồ gì nữa đây.
- Triệu Hoài, anh cười gì thế?- Diệp Ninh thấy lạ, liền cất tiếng dò hỏi.
- Không có gì, ăn thôi! Cô cũng ăn đi, đừng mãi chỉ gắp cho một mình ta!- Triệu Hoài quay sang nhìn cô ta, thuận tay còn nhéo má một cái nữa.
- Âyda, anh làm gì thế? Đau c·hết người ta mất!- Diệp Ninh xoa xoa gò má ửng đỏ của mình nhưng lòng lại thầm vui vẻ, mặt lại càng thêm ửng đỏ.
Mắt thấy một màn ân ân ái ái này của hai người bọn họ. Hai tộc nhân tộc người cá kề bên, nhịn không nổi mà cười trộm một cái. Diệp Ninh lúc này, mới nhớ tới sự tồn tại của bọn họ. Tò mò mà hỏi nhỏ: 'Mà hai người này là ai thế? Là người nhà của anh sao? Có thể nói cho em biết không?'
- Tên quên mất, giới thiệu cho cô biết. Đây là anh em con bác chú gì mợ thím kế bên nhà của ông hàng xóm. Nói chung, tuy là khác mẹ nhưng lại không cùng một ông nội. Là người nhà cả đấy, chào hỏi một tiếng đi!- Triệu Hoài giới thiệu sơ qua một lượt, nhưng lại cố tình mà nói vòng vo. Đến hắn còn không biết họ là ai nữa là, nói chi đến giới thiệu.
( Tên này, nói cái gì thế?) Hắn nói đến độ, ai nghe cũng đều hoang mang.
- Diệp thế gia, Diệp Ninh, xin chào!- Mặc dù không hiểu Triệu Hoài nói cái gì nhưng Diệp Ninh vẫn làm theo những gì mà hắn nói, giới thiệu bản thân.
- Ta là Hải Sâm, hắn là Hải Tảo. Tộc nhân tộc người... Bình thường. Xin chào!- Tộc nhân tộc người cá, có sức hút đối với người bình thường không nhỏ. Thân phận của bọn họ đặc biệt, không nên tiết lộ với người khác thì hơn.
- Xin chào mấy vị đây, nói chuyện gì vui thế? Không biết, ta có thể tham gia cùng không?- Đang lúc mấy người bọn họ trò chuyện vui vẻ với nhau, bất chợt lại có thanh âm chen ngang vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Đưa mắt nhìn tới, hoá ra là Khâm Đàn. Phía sau hắn, là Gia Kiệt. Xem ra, đây không phải là chuyện tốt lành gì rồi.
( Không phải chứ, hai cái tên này đến đây làm gì vậy? Không lẽ, đã nhận ra ta rồi sao?) Triệu Hoài trong lòng thầm nghĩ nhưng vẫn vờ bình tĩnh. Giờ mà có biểu hiện gì bất thường, thì coi như toang.
- Chỉ là chuyện nhà, một Sử Thi giả như ngài, cần gì hạ thấp mình mà trò chuyện cùng bọn ta!- Triệu Hoài nhìn về bọn họ, điềm tĩnh mà đáp.
- Sao lại khách sáo như vậy? Cùng nhau trò chuyện có phải là hay hơn không? Anh bạn trẻ này, nhìn quen mắt lắm. Không biết, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?- Khâm Đàn chưa mời đã ngồi, tự nhiên như thể ở nhà. Liếc mắt một lượt, rồi mới cất tiếng mà thăm dò Triệu Hoài sau.
( Lại giở trò gì đây? Muốn thăm dò ta sao? Ha, đừng hòng!) Triệu Hoài một mặt vô cảm, nhưng trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị.
- Ta chỉ là một người bình thường trong tộc, làm sao mà có cơ hội quen biết với nhân vật lớn như ngài? Ngài đây, có phải nhìn nhầm ta với ai rồi không?- Triệu Hoài nâng chén rượu trong tay, bình thản mà nói.
- Ồ, vậy không biết, cánh tay này của ngươi, sao lại b·ị t·hương thế kia?- Khâm Đàn vẫy nhẹ tay, cánh phải của con gà nướng trên bàn lập tức nát như tương. Đây, rõ ràng là đang thị uy với hắn.
- Tai nạn lao động ấy mà, ngài không cần phải để tâm tới. Chậc, gà nướng ngon như thế này, đừng nên phí phạm chứ?- Triệu Hoài một tay, cầm nguyên con gà nướng lên mà ăn. Ăn được cứ ăn, lại đến lúc ăn không được thì lại khổ.
- Vậy không biết, tên họ của ngươi là gì? Để hai người chúng ta, tiện bề xưng hô!- Khâm Đàn giọng điệu âm trầm, ánh mắt ấy lộ rõ sự sắc bén.
- Way, cái tên kia, ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? Không thấy Triệu Hoài nhà ta đang ăn sao?- Diệp Ninh lên tiếng, Triệu Hoài liền được phen ho sặc sụa.
( Wa, cô trực tiếp bán đứng ta như vậy luôn đó à? Mặc dù là chuyện này bọn họ sớm muộn gì cũng biết, nhưng đâu cần phải trực tiếp như này. Hazz, đúng là chuyện gì nên đến thì đến, muốn trốn tránh cũng không được. He he, có cô ta ở đây, ta sợ cái chó gì?) Khoé miệng Triệu Hoài nhếch lên nụ cười, mười phần gian tà.