Người phụ trách được phái đến Thịnh Cảnh bị ăn đánh vô cớ, tất nhiên cũng hợp tác thất bại.
Nhưng Trương Chính Nghĩa nuốt không trôi cục tức này.
Phó tổng Trương từng dạo qua nhiều chốn phong lưu chưa từng chịu thiệt như vậy, gã cho rằng giám đốc Ngự là người thông minh, chắc chắn sẽ không từ bỏ hợp tác chỉ vì một trợ lý nho nhỏ.
Kiểu trợ lý cỏn con ấy là đồ chơi vô nghĩa thích thì mang ra đùa giỡn, chỉ cần gã tiếp tục bày tỏ lòng thành, chưa chắc Ngự Hàn đã che chở cho Ngôn Sở.
Bọn họ đã quen với loại chuyện như thế, thậm chí còn có trường hợp bên hợp tác thích thư ký riêng của đối phương cũng có thể chắp tay dâng lên.
Chỉ là một nhân viên không có thì tuyển mới, nếu bọn họ hợp tác không thành công, vậy thì có lẽ về sau không còn cơ hội hợp tác nữa.
Vì thế Trương Chính Nghĩa đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, định đổ hết lỗi lên đầu Ngôn Sở.
Chẳng qua không chờ gã chủ động đòi nói chuyện, Ngự Hàn đã nhanh chân gây khó dễ trước.
Ngự Hàn không thích vòng vo, đầu tiên là hủy bỏ hợp tác, đồng thời nói thẳng từ nay về sau sẽ không hợp tác bất kỳ mối làm ăn nào với công ty này nữa, đồng thời còn gọi vệ sĩ cung kính “mời” Trương Chính Nghĩa đến công ty mình để trực tiếp chất vấn, đồng thời nói thẳng với gã mình sẽ xử lý đâu ra đó.
Nếu là lỗi của Ngôn Sở, vậy y sẽ khai trừ Ngôn Sở, đồng thời công khai xin lỗi, nhưng nếu điều tra ra là lỗi của Trương Chính Nghĩa, vậy thì gã sẽ không thoát khỏi tội danh quấy rối t1nh duc.
Mấy gã cao to đứng dàn hàng trước mặt Trương Chính Nghĩa, gã ngẩng đầu nhìn lên còn không thấy mặt trời, sợ đến mức không dám ho he.
Rõ ràng Ngự Hàn đang bảo kê cho Ngôn Sở, thoáng chốc tất cả những lời đồn về Ngự Hàn hiện lên trong đầu, Trương Chính Nghĩa nào dám tự chui đầu vào lưới, mấy ngày sau không dám xuất hiện trước mặt người khác.
Những ai biết Ngự Hàn đều hiểu sau lưng y còn có cả tập đoàn họ Tạ, tuyên bố cắt đứt hợp tác không khác gì cấm vận trong thương giới.
Chuyện này cũng khiến cho đám Phó Nhàn phải gọi là sung sướng, càng tôn sùng Ngự Hàn hơn.
Bây giờ kiểu ông chủ tốt đứng ra chống lưng cho nhân viên không còn nhiều.
Dù người gặp phải chuyện này là Ngôn Sở, nhưng nếu đổi lại là bất cứ ai trong công ty, Ngự Hàn cũng sẽ không bất công.
Cũng chính vì thế, bọn họ mới trung thành theo sát Ngự Hàn.
Cũng chỉ có người đàn ông tên Ngự Hàn mới mang lại cảm giác an toàn chết tiệt ấy cho bọn họ!
Mọi người ôm nhau gào khóc trong nhóm Ngự Đế xuất chinh thật lâu, sau đó nháo nhác an ủi nạn nhân Ngôn Sở.
“Đối phó với loại người này phải làm như giám đốc Ngự, lấy bạo lực khống chế bạo lực.” Phó Nhàn vỗ vai Ngôn Sở: “Về sau gặp hạng người xấu xa như vậy thì nhớ dũng cảm lên, đừng luống cuống tay chân, động thủ là xong.”
Ngôn Sở gật đầu, giám đốc Ngự cũng nói thế với cậu ta.
Điều này càng khiến y hạ quyết tâm lấy Ngự Hàn làm chuẩn mực.
Cậu ta không thể trông chờ người khác bảo vệ mãi, bản thân cũng phải mạnh lên.
Chẳng qua cậu ta vẫn rầu rĩ không thôi, vì sao mình lại gặp phải những chuyện như vậy?
Cậu ta buồn bã nói với Phó Nhàn, Phó Nhàn trầm ngâm, sâu xa nói: “Tại vì trông cậu quá đẹp.”
Đương nhiên Ngự Hàn rất xuất sắc, lúc không nói chuyện thì dịu dàng như quân tử, nhưng cứ hễ mở miệng là lại ngầu long trời lở đất, khí thế không người thường nào sánh nổi.
Chỉ cần y đứng giữa một nhóm, tất nhiên sẽ là người chói lóa nhất.
Trước đây Phó Nhàn bị khí chất mạnh mẽ trên người Ngự Hàn chinh phục, đến bây giờ vẫn còn xưng thần gọi đế với Ngự Hàn.
“Có lẽ rất khó để cậu luyện được như giám đốc Ngự.” Phó Nhàn ngẫm nghĩ, khuyên nhủ cậu ta: “Nếu không thay đổi được cái nhìn của người khác, vậy thì cậu thay đổi bản thân đi.”
Ngôn Sở ù ù cạc cạc gật đầu: “Nhưng tôi phải thay đổi bản thân như thế nào?”
Cậu ta không muốn làm đóa hoa mỏng manh mặc người khác chà đạp nữa.
Trước kia chỉ có suy nghĩ này, đồng thời chuẩn bị thay đổi, nhưng từ sau khi trải qua chuyện kia, cậu ta nhận ra mình phải đẩy nhanh tiến độ.
Phò Nhàn cười he he: “Chờ đấy, để tôi gửi cho cậu bài viết của một chủ blog.”
Anh ta chuyển bài viết có tên “Ba mươi ngày cấp tốc trở thành người đàn ông đích thực” cho Ngôn Sở.
Phó Nhàn trịnh trọng nói: “Chỉ cần học xong tất cả những phần quan trọng bên trong là cậu có thể trở thành người đàn ông mạnh mẽ rồi, sau này không ai dám động tay động chân với cậu nữa.”
Ngôn Sở gật đầu như gà mổ thóc, như nhặt được vật báu.
“Cảm ơn thư ký Phó, chắc chắn tôi sẽ cố gắng!”
Cậu ta nắm chặt tay, thầm nghĩ nhất định mình phải thành công.
***
Sau lần hợp tác thất bại với công ty quảng cáo trước, Ngự Hàn lại bắt đầu tìm kiếm công ty mới.
Ngôn Sở xung phong nhận việc, muốn chia sẻ công việc thay Ngự Hàn.
Dù Ngự Hàn đã nói chuyện này không có lỗi của cậu ta, nhưng trong lòng cậu ta vẫn không khỏi áy náy.
Dạo này Ngôn Sở đã dần quen với công việc trong Thịnh Cảnh, Ngự Hàn ngẫm nghĩ, cảm thấy để Ngôn Sở làm cũng được, cho nên giao nhiệm vụ cho cậu ta.
Chẳng qua Ngôn Sở vẫn được Phong Cảnh Dư giữ quá kỹ, cực kỳ thiếu kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế, cho nên Ngự Hàn cho rằng vẫn phải cho cậu ta rèn luyện thêm.
Vì vậy ngoài việc giao nhiệm vụ cho Ngôn Sở tìm kiếm công ty quảng cáo mới, Ngự Hàn còn bảo Phó Nhàn giao thêm ít nhiệm vụ cho cậu ta.
Phó Nhàn nghiêm túc ghi chép lại những công việc giám đốc Ngự giao, định rời khỏi phòng làm việc.
“Chờ đã.” Ngự Hàn đột nhiên gọi anh ta lại.
“Sao vậy giám đốc Ngự?” Phó Nhàn mờ mịt xoay người: “Còn muốn giao thêm việc gì cho tôi ư?”
Ngự Hàn khẽ chau mày: “Anh có thấy dạo này trợ lý Ngôn hơi kỳ lạ không?”
Ngôn Sở vẫn chưa quen thuật phòng sói, Ngự Hàn bèn để Triệu Trung Tiền học nhanh nhất nắm tay dạy cậu ta.
Vốn không có việc gì, nhưng gần đây mỗi lần Ngự Hàn đi qua hành lang đều sẽ nghe tiếng Ngôn Sở luyện tập bên trong, phát ra tiếng hự hự ha.
Không chỉ như thế, dạo này Ngôn Sở còn liên tục chạy tới phòng gym trong công ty.
Văn hóa công ty Thịnh Cảnh chính là nâng cao sức khỏe, cho nên Ngự Hàn đã đặc biệt xây một sân thể thao chuyên dành cho nhân viên công ty sử dụng trong lúc rảnh, trong đó có một phòng gym cực lớn.
Thỉnh thoảng y sẽ đến đó rèn luyện sau khi làm việc, nhiều lần còn gặp được Ngôn Sở.
Tần suất quá cao khiến Ngự Hàn không khỏi nghi ngờ có phải trạng thái tinh thần của Ngôn Sở có vấn đề hay không.
Phó Nhàn gãi đầu: “Lạ lắm à? Tôi thấy bình thường mà.”
Anh ta nghĩ mãi vẫn thấy không có gì lạ, dạo này Ngôn Sở đang cố gắng học theo cách thành người đàn ông mạnh mẽ anh ta gửi cho.
“Thật à.” Ngự Hàn vẫn thấy sai sai: “Vẫn phải chú ý xem.”
Phó Nhàn vỗ ngực chắc nịch: “Giám đốc Ngự yên tâm, an nguy của trợ lý Ngôn bây giờ do chúng tôi đảm bảo.”
Ngự Hàn gật đầu: “Được.”
Sức y có hạn, không thể quá chú ý một người, có Phó Nhàn để mắt Ngôn Sở, y cũng yên tâm hơn nhiều.
Hi vọng Phó Nhàn sẽ không khiến y thất vọng.
***
“Em quan tâm Ngôn Sở lắm à?”
Lúc ngồi quanh bàn cơm, Tạ Tư Hành đột nhiên hỏi.
Gần đây ngày nào Tạ Tư Hành cũng sẽ về biệt thự, chăm chỉ đến mức khiến chú Vương quản gia ngạc nhiên không thôi.
Cũng vì vậy nên bảo mẫu trong nhà mới bắt đầu chuẩn bị thức ăn hàng ngày cho Tạ Tư Hành, không còn có chuyện Tạ Tư Hành về mà không có phần cơm nữa.
Ngự Hàn đang và cơm vào miệng, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Tạ Tư Hành hơi dừng lại: “Nghe nói.”
“Cũng tạm.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Tôi rất quan tâm người trong công ty.”
Mắt Tạ Tư Hành hơi lóe lên.
Dù đã biết đáp án sẽ như thế, nhưng lúc nghe thấy vẫn hơi bất ngờ.
Tạ Tư Hành biết được chuyện của Ngôn Sở trong nhóm ẩn danh Ngự Đế xuất chinh.
Dù hắn không thoát khỏi nhóm nhưng cũng không có quá nhiều thời gian để quan tâm, một giám đốc chỉ lo cho sự nghiệp sẽ không tốn thời gian cho những chuyện vô bổ.
Nhưng không biết hắn nghĩ gì mà thỉnh thoảng vẫn vào xem thử, sau đó hắn phát hiện nhóm chat ẩn danh lại có thêm sáu người không biết từ bao giờ.
Tạ Tư Hành suy nghĩ, hình như số vệ sĩ hắn phái đi bảo vệ Ngự Hàn vừa đủ sáu người.
Nghĩ tới đây, Tạ Tư Hành trầm lặng.
Trầm lặng thì trầm lặng, thấy bọn họ khen Ngự Hàn, Tạ Tư Hành bỗng có cảm giác tự hào lây.
Cũng nhờ cuộc trò chuyện của bọn họ, Tạ Tư Hành mới biết chuyện xảy ra gần đây với Ngôn Sở.
Hắn không có cảm giác gì với cậu ta, dù trong nguyên tác hắn sẽ xem Ngôn Sở thành thế thân của Lâm Hàn.
Nhưng thật ra kịch bản còn chưa đi đến bước kia thì hắn đã có ý thức riêng, hắn chưa từng tiếp xúc với Ngôn Sở, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác không thích cậu ta.
Không chỉ vì lập trường tồn tại của Ngôn Sở mà còn vì sự thay đổi kịch bản, để Ngôn Sở đi theo Ngự Hàn.
Thấy những chuyện Ngự Hàn làm cho Ngôn Sở, Tạ Tư Hành bỗng bực mình.
Hắn không tin Ngự Hàn không biết việc Ngôn Sở sẽ trở thành thế thân của y.
Nếu đã vậy, vì sao còn quan tâm Ngôn Sở làm gì?
Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn thật lâu.
Hắn nhận ra mình vẫn không hiểu suy nghĩ của Ngự Hàn.
“Trừ việc đó ra.” Tạ Tư Hành ngấm ngầm nhìn y, nói: “Còn người khác nữa không.”
Ngự Hàn: “Ai?”
Tạ Tư Hành: “Tôi.”
Ngự Hàn dừng và cơm.
Chú Vương và bảo mẫu bên cạnh bốn mắt nhìn nhau, trông ra vẻ kinh hoàng trong mắt nhau, sau đó cả hai vội dắt tay rời đi, để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ.
Ngự Hàn buông đũa, nghiêm túc nhìn Tạ Tư Hành.
Vẻ mặt Tạ Tư Hành rất bình tĩnh, cũng lẳng lặng nhìn y.
Hai người nhìn nhau mười mấy giây mà dài dằng dặc như mười mấy phút.
Ngự Hàn vừa đấu tâm lý với Tạ Tư Hành bằng mắt, vừa hỏi hệ thống: “Cậu hiểu Tạ Tư Hành khá rõ, thử nói hôm nay tên này bị gì xem.”
Hệ thống: [Hi hi, bệnh ghen tuông ấy mà]
Ngự Hàn: “…”
“Được.” Ngự Hàn thầm nghĩ đều là anh em, dỗ chút là xong: “Anh muốn tôi quan tâm anh thế nào.”
Tạ Tư Hành giãn mày, thầm nghĩ cũng không phải không có hiệu quả.
Ít ra bây giờ hắn đã có thể bình tĩnh giao lưu với Ngự Hàn.
Tạ Tư Hành lăn lộn trong giới làm ăn, tất nhiên biết cái gọi là dù bắt được cơ hội quan trọng nhưng cũng phải đi theo chất lượng, vì vậy chỉ nói: “Hình như em chưa từng chúc tôi ngủ ngon.”
Ngự Hàn nhăn mày: “Thế thôi à? Quá đơn giản.”
Nhìn Ngự Hàn đồng ý luôn, Tạ Tư Hành cũng không băn khoăn chuyện này nữa.
Bữa cơm vô cùng hòa hợp, Tạ Tư Hành lên tầng tắm xong liền đi vào phòng làm việc.
Lúc hắn ngồi trước bàn xử lý hết công việc chồng chất mang về nhà thì đã là một rưỡi khuya.
Ngự Hàn có thói quen ngủ sớm dậy sớm, có lẽ bây giờ y đã ngủ rồi.
Tạ Tư Hành day ấn đường đau nhức, cầm di động lên, quả nhiên trên đó có tin nhắn của Ngự Hàn.
Trong khoảnh khắc ấy, mây đen tan biến, toàn bộ bầu trời như bừng sáng.
Tạ Tư Hành mỉm cười, nhấn mở tin nhắn.
Ngự Hàn: [Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho người chơi anh *hoa hồng*]