Lúc nhìn thấy tin nhắn, Tạ Tư Hành câm nín thật lâu, ánh mắt rơi vào đóa hồng đỏ rực phía cuối câu, mãi mới nhịn được xúc động muốn lôi ai đó xuống giường.
Cuối cùng hắn thở dài, gửi tin chúc Ngự Hàn ngủ ngon mới cất điện thoại.
Dù không như hắn tưởng tượng, nhưng tốt xấu gì vẫn đạt được mục đích.
Không thể ép người ta nhanh thế được.
Tạ Tư Hành nằm trên giường, vốn nghĩ có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu hắn sẽ ngập tràn hình ảnh Ngự Hàn phái người đi chơi hắn, cực kỳ sống động.
Vất vả lắm mới ngủ được, đến cả trong mơ Ngự Hàn cũng không buông tha, nhảy nhót lung tung trong mộng.
Khiến Tạ Tư Hành cả đêm không yên giấc.
Hôm sau Ngự Hàn thức dậy, gặp Tạ Tư Hành trong phòng gym.
Y giơ tay lên, mỉm cười thật tươi, định cất tiếng chào hỏi Tạ Tư Hành.
Đã chúc ngủ ngon, sao có thể thiếu chào buổi sáng.
“Chào buổi…” Ngự Hàn còn chưa nói hết, Tạ Tư Hành đã nhìn y, sau đó quay phắt đi như thấy ma: “Đừng nói nữa.”
Ngự Hàn: “Không muốn tôi quan tâm nữa à?”
Tạ Tư Hành thản nhiên nói: “Chịu không nổi.”
Nếu được Ngự Hàn quan tâm tiếp, chỉ sợ hắn sẽ bị suy nhược thần kinh.
Ngự Hàn bật cười, không nói gì nữa, hai người bình yên ở trong phòng gym hết một tiếng.
Mỗi ngày Ngự Hàn đều rèn luyện theo trạng thái định lượng, càng về sau càng từ từ tăng lên, đạt tới tiêu chuẩn huấn luyện khá ổn định.
Qua một thời gian dài rèn luyện, tố chất cơ thể của Ngự Hàn đã đạt tới mức y khá hài lòng.
Tố chất cơ thể nâng cao, sức huấn luyện cũng không thể thiếu, chờ đến ngày y thành công, thế giới này hẳn sẽ không còn ai là đối thủ của y.
Nghĩ tới đây, Ngự Hàn mỉm cười.
Y nhảy xuống máy chạy bộ, đi đến trước tấm gương đặt ở nơi khuất bóng trong phòng gym, định thưởng thức dáng người của mình bây giờ.
Y kéo vạt áo lên, trên phần bụng trắng ngần có một lớp cơ bắp thật mỏng, tuy không nhiều lắm nhưng cũng có độ cong xinh đẹp.
Ngự Hàn khá hài lòng, y nghĩ một lát, định chụp một tấm khoe với đám bạn.
Tạ Tư Hành tập được một nửa, quen thói quay đầu nhìn máy chạy bộ, phát hiện người trên đó không biết đã rời đi từ lúc nào.
Hắn chau mày quay đầu qua chỗ khác, chỉ thấy Ngự Hàn kéo vạt áo, cầm điện thoại giơ lên trước gương chụp cái tách.
Tạ Tư Hành: “…”
Từ góc Tạ Tư Hành nhìn sang có thể thấy phần eo trắng tới lóa mắt của Ngự Hàn.
Dù cơ thể Ngự Hàn trông thon gầy, nhưng thật ra nếu bỏ hết quần áo đi, cơ thể bền dẻo bên dưới có thể thoáng cái phát lực một cách bất ngờ.
Không chỉ như thế, dường như còn có thể gây ít lực lên đó.
Mắt Tạ Tư Hành tối sầm lại.
Ngự Hàn tiện tay đăng tấm hình này lên vòng bạn bè, sau lưng có giọng nói trầm thấp vọng đến: “Em làm gì vậy.”
Ngự Hàn cất điện thoại, cau mày nói: “Làm một người đàn ông.”
Ấn đường Tạ Tư Hành giật giật: “… Làm thế nào?”
“Đương nhiên là tỏa ra mị lực của mình bất cứ lúc nào rồi.” Ngự Hàn lấy làm lạ nhìn hắn: “Cái này còn cần tôi dạy anh à?”
Y nói xong còn nở nụ cười tự tin với Tạ Tư Hành, đi ra khỏi phòng gym.
Tạ Tư Hành bỗng có linh cảm xấu.
Còn chưa đợi Tạ Tư Hành nhận ra bất thường ở đâu, lúc ăn sáng xong chuẩn bị đến công ty, Phó Nhàn đã gửi tin qua.
Phó Nhàn: [Đậu má, ê người anh em, có phúc quá đấy]
Tạ Tư Hành: [?]
Tạ Tư Hành: [Ai anh em với cậu]
Bây giờ hắn không ngấm nổi hai chữ “anh em” nữa rồi.
Phó Nhàn: [Sao cậu nhạy cảm thế?]
Phó Nhàn: [Cậu không đọc bài đăng của giám đốc Ngự à?]
Tạ Tư Hành: [Bài đăng gì]
Phó Nhàn: […]
Suýt nữa thì quên, vị giám đốc này không thèm quan tâm ứng dụng liên lạc của mình, đến cả hứng thú tìm hiểu chức năng cũng không có.
Trước đây nếu không phải Phó Nhàn mặt dày mày dạn đòi thêm Wechat Tạ Tư Hành, có lẽ bây giờ trong danh bạ của hắn chỉ còn Wechat nhóm, đến cả người sống cũng không thấy.
Sau khi hướng dẫn Tạ Tư Hành vào ứng dụng, nhấn vào hàng thứ ba là có thể tìm thấy vòng bạn bè, Phó Nhàn lại gửi một câu: [Về sau bảo giám đốc Ngự đăng nhiều chút được không, người công ty tôi thích nhìn lắm]
Tạ Tư Hành chau mày, nghe theo Phó Nhàn dạy, nhấn vào vòng bạn bè.
Wechat của Tạ Tư Hành có tổng cộng hai người là Ngự Hàn và Phó Nhàn, thêm một nhóm chat, cho nên vừa nhấn vào, đập vào mắt hắn chính là tấm hình ngầu bá cháy full HD của Ngự Hàn.
Ngự Hàn trong ảnh mặt mày sáng sủa, bên tóc mai vẫn còn mồ hồi chảy xuống lúc vừa rèn luyện xong, lười biếng kéo vạt áo để lộ cơ bụng rắn chắc xinh đẹp.
Lúc ấy Tạ Tư Hành ở chung một chỗ với Ngự Hàn, nhưng hắn không thấy Ngự Hàn đăng lên khoe.
Tạ Tư Hành càng xem, lông mày càng nhíu chặt.
Vừa rồi sự chú ý của hắn đều bị tấm hình này thu hút, nhìn một lát mới phát hiện bên trên hình còn có một dòng trạng thái đi kèm.
Ngự Hàn: [Buổi sáng, rơi mồ hôi tập thể dục với người anh em trong phòng gym]
Tạ Tư Hành: “…”
Trong phần bình luận chỉ có bạn bè mới xem được, Tạ Tư Hành thấy Phó Nhàn hỏi: [Giám đốc Ngự đẹp trai quá!! Nhưng mà người anh em này là?]
Ngự Hàn trả lời: [Tôi có mấy anh em chí cốt?]
Phó Nhàn hiểu ngay: [À ~ Hiểu rồi, chẳng trách hôm nay có người nhạy cảm thế ~]
Tạ Tư Hành: “…”
Được lắm, ít ra Phó Nhàn vừa thấy hai chữ anh em là có thể nhanh chóng liên tưởng đến hắn.
Tạ Tư Hành hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Ngự Hàn ngồi cạnh.
Ngự Hàn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, y đang trả lời tin nhắn của người khác.
Tạ Tư Hành chỉ có thể thấy bình luận của Phó Nhàn trong khu bình luận, nhưng thật ra đám bạn bè của Ngự Hàn vào trò chuyện rất sôi nổi.
Ngự Hàn đi đến đâu, fan hâm mộ của y trải dài đến đó, bây giờ nói y bạn bè khắp nơi cũng không đủ.
Mà tấm hình ngầu cháy của y hiển nhiên đã gây nên một cơn dư chấn nho nhỏ trong vòng bạn bè.
Nhan Hoài Bạch: [Giám đốc Ngự chừa đường sống cho người ta với]
Ngôn Sở: [Hôm nay cũng phải cố trở thành người chói lọi như giám đốc Ngự!]
Triệu Trung Tiền: [Đây là bí quyết giúp giám đốc Ngự luôn đứng đầu bảng đếm số bước chân]
Phương Kỷ Minh: [Tôi thấy anh Hàn đang giấu nghề thôi]
Kiều Lam: [Anh Hàn cứ vậy nữa, em sẽ yêu anh mất hu hu]
Ngự Hàn lần lượt trả lời những bình luận khen mình, lúc đang nói chuyện vui vẻ, y nhạy bén nhận ra mùi bất thường.
Y ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt thâm trầm của Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn: “?”
Tạ Tư Hành: “Xóa ảnh đi.”
Ngự Hàn: “Dựa vào đâu?”
Đôi môi mỏng của Tạ Tư Hành khẽ nhếch, đáy mắt lóe lên tia sáng âm u.
Bọn họ đối diện mấy giây, Ngự Hàn tỏ ý thà chết chứ không chịu khuất phục, Tạ Tư Hành hơi khựng lại, nói: “Đây không phải là thứ có thể cho người khác thấy.”
Ngự Hàn không hiểu nổi: “Vì sao, có đồ tốt phải cùng chia cho mọi người chứ?”
Tạ Tư Hành khiếp sợ: “… Đây cũng coi là đồ tốt?”
Ngự Hàn chau mày: “Sao lại không?”
Dù sao y thấy mình là nhất.
Tạ Tư Hành: “…”
Bây giờ bọn họ đang ngồi xe đến công ty, Ngự Hàn nói xong, trong xe bỗng chìm vào im lặng.
Tạ Tư Hành cụp mắt nhìn Ngự Hàn, đáy mắt dâng lên từng đợt mây mù cuồn cuộn.
Ngự Hàn bỗng nói: “Tôi biết rồi!”
Nghe giọng như phát hiện bí mật động trời nào vậy.
“… Biết gì.” Tạ Tư Hành vẫn bình thản, đầu ngón tay lại hơi giật giật.
Ngự Hàn đột nhiên nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp thoáng cái phóng lớn khiến Tạ Tư Hành nghẹt thở.
Khoảng cách bình thường bị rút ngắn đến tiêu chuẩn có thể coi là thân mật, thậm chí chỉ cần Tạ Tư Hành nghiêng lên trước một chút sẽ va vào chóp mũi Ngự Hàn.
Đôi mắt Ngự Hàn rất sáng, sáng tới khó tưởng, hệt như có thể nhìn thấu tất cả ô uế dơ bẩn trên thế giới này, những suy tính cất giấu trong đầu không thể nào thoát khỏi mắt y.
Yết hầu Tạ Tư Hành bỗng chuyển động.
Ngự Hàn không nhận ra Tạ Tư Hành mất tự nhiên, mỉm cười nói: “Tạ Tư Hành, có phải anh…”
Khóe miệng Tạ Tư Hành căng cứng, lẳng lặng nhìn y.
“Ghen với tôi?” Ngự Hàn nói hết nửa câu sau.
“…”
Tạ Tư Hành tức phát cười: “Tôi ghen gì với em? Hả?”
Ngự Hàn mỉm cười, phô bày hết tự tin: “Thể xác hoàn hảo của tôi.”
Trong xe lại chìm vào im lặng, tài xế phía trước chỉ hận mình đăng xuất khỏi trái đất, cố gắng làm giảm tối đa cảm giác tồn tại của mình.
Tạ Tư Hành biết ngay mình không nên chờ mong gì ở Ngự Hàn.
Ngự Hàn chưa bao giờ đi theo rập khuôn, nhưng hết lần này lượt khác đều có thể đạp trúng từng điểm của hắn.
Tạ Tư Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Ngự Hàn, cuối cùng cắn răng nói: “Đúng vậy.”
Ngự Hàn đắc ý: “Thừa nhận sớm có phải tốt hơn không, tôi cũng không phải loại nhỏ mọn như vậy.”
Tạ Tư Hành cười nhạt: “Vậy xóa ảnh được chưa.”
“Được.” Ban đầu Ngự Hàn cũng không có ý để bài mãi, cơ thể hoàn hảo của y sao có thể khơi khơi cho ai nhìn cũng được.
Chỉ thấy ở giữa đường lớn, Phong Cảnh Dư chăm chăm đuổi theo bóng lưng muốn mà không có được của Ngôn Sở, khuôn mặt đau khổ nặng tình.
Tất cả xe cộ đều dừng chạy vì bọn họ, vòng vây chật cứng, mà Phong Cảnh Dư nằm ở trung tâm sự kiện lại hoàn toàn không nhận ra, trong mắt chỉ có mình Ngôn Sở.
Trong những ngày mất đi Ngôn Sở, không đêm nào hắn có thể yên giấc, chỉ muốn tìm cách mang Ngôn Sở hắn nâng niu quay về.
Phong Cảnh Dư đã nghĩ rất nhiều cách nhưng không liên lạc được với Ngôn Sở, lại không dám tới Thịnh Cảnh bắt người, chỉ có thể cố gắng đứng chờ cậu ta ngoài đường, mong muốn gặp được cậu ta.
Thoáng chốc, cả thế giới như chỉ còn lại hai người họ.
Ngôn Sở chẳng qua chỉ đi ra mua bữa sáng, vậy mà gặp phải Phong Cảnh Dư chực chờ phía ngoài.
Mấy nay Phong Cảnh Dư cứ làm phiền cậu ta mãi không thôi khiến cậu ta cực kỳ nhức đầu, ban đầu định nhân lúc đèn xanh nhanh chóng chạy sang đường đối diện để tránh Phong Cảnh Dư, ai ngờ đi được một nửa, đèn xanh lại biến thành đèn đỏ.
Bốn phía ngựa xe như nước, mà Phong Cảnh Dư không ngừng ríu rít: “Chẳng lẽ trước kia anh đối xử tệ bạc với em ư? Sao em lại đối xử với anh như vậy?”
“Em hãy nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp của chúng ta đi, nửa đêm tỉnh mộng, chẳng lẽ em không nhớ anh à?”
“Ngự Hàn sắp đi đời rồi, chỉ cần em quay về với tôi, chúng ta còn có thể trở về như trước!”
Phong Cảnh Dư thấy y cuối cùng cũng dừng lại, tưởng lời nói của mình có tác dụng, vui mừng vươn tay định kéo Ngôn Sở về.
Hắn vừa chạm tới tay Ngôn Sở, chỉ thấy người trước mắt đột nhiên lật ngược.
Phong Cảnh Dư chấn kinh, còn chưa kịp nói câu “Hình như em đen hơn thì phải, Sở”, Ngôn Sở đã lưu loát quật hắn qua vai, làm hắn ngã chổng vó giữa đường cái.
Cảnh tượng quen mắt một cách chết tiệt.
Ngôn Sở đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói: “Luyện tập hai tháng rưỡi, bái Ngự Hàn làm thầy, để làm quen lại chút, tôi là Ngôn Sở của Thịnh Cảnh.”
Phong Cảnh Dư nằm sóng soài trên đất: “?”
Đúng lúc này Tạ Tư Hành cũng xuống xe, vừa vặn thấy được màn diễn đặc sắc ấy.
Hắn im lặng thật lâu, sau đó hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Ngự Hàn đang hứng thú quan sát: “Không hiểu à?”
Tạ Tư Hành: “Ừ, giải thích chút đi.”
Ngự Hàn: “Nói ngắn gọn thì, anh cho tôi một đứa bé.”
Tạ Tư Hành nghiêng đầu, hoang mang nhìn y.
Ngự Hàn mỉm cười: “Tôi sẽ trả cho anh một ông bô.”
Nói xong, y quen tay lấy di động ra: “Alo, tôi muốn báo cảnh sát, ở đây có người gây rối trật tự công cộng.”
Tạ Tư Hành: “…”
Hắn đột nhiên nhận ra, không phải Ngự Hàn không hiểu pháp luật, chỉ là những lúc như thế này, ý thức pháp luật của y mới bùng lên mà thôi.