Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1377



CHƯƠNG 1377

Lời nói của anh ta giống với suy nghĩ của cô.

Tống Vy cắn môi: “Giờ tôi lo đưa Hạo Tuấn đi là đám Đường Hạo Minh.”

Trình Hiệp lắc đầu: “Chắc là không phải.”

“Sao anh chắc chắn như vậy?” Mắt Tống Vy sáng lên, vội vàng nhìn anh ta.

Tống Hải Dương cũng hỏi: “Đúng vậy chú Trình, sao chú biết ba không bị đám người Đường Hạo Minh đưa đi?”

Tống Vy nhìn qua: “Ba dấu bánh xe, xe ba bánh?”

“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu: “Vừa rồi tôi có kiểm tra qua, vết bánh xe này rất mới, chỉ mới để lại trong mấy ngày gần đây, hơn nữa căn cứ vào hoa văn của bánh xe và độ rộng thì đây là xe ba bánh thường dùng cho nhà nông, dùng để kéo các phụ phẩm nông nghiệp, đám Đường Hạo Minh sẽ không đi xe đó, cho nên tôi nghi ngờ, Tổng giám đốc có lẽ đã được chủ của chiếc xe ba bánh này cứu đi.”

Nghe thế, Tống Vy vui tới bật khóc: “Nói như vậy, chỉ cần tìm được chủ của chiếc xe ba bánh này, là có thể tìm được Hạo Tuấn đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng xe ba bánh loại này nhiều lắm, rất khó tìm.” Trình Hiệp thở dài.

Người quản lý lại đột nhiên nói một câu: “Nếu là xe ba bánh dùng trong nông nghiệp vậy thì chủ của chiếc xe chắc là một người nông dân bình thường, hơn nữa xe ba bánh không được đi vào thành phố và cũng không thể chạy xa được, nói không chừng Tổng giám đốc đang ở nhà một người nông dân nào đó gần đây.”

“Nhưng lần trước, những gia đình nông dân xung quanh chúng ta đều hỏi qua, thậm chí còn vào xem.” Trình Hiệp nhíu mày.

Tống Vy híp mắt: “Vậy mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhất là những chỗ mà gần bệnh viện, người kia cứu Hạo Tuấn, có thể sẽ đưa Hạo Tuấn đi bệnh viện.”

Nói đến đây cô bỗng nhận ra một vấn đề rất quan trọng.

Đó là Đường Hạo Tuấn có thể tỉnh lại hay không?

Nếu anh tỉnh lại, anh chắc chắn sẽ liên hệ với những người quản lý, chứ không im hơi lặng tiếng nhiều ngày như vậy.

Cho nên Đường Hạo Tuấn, có khả năng cao là chưa tỉnh lại.

Cách ngày xảy ra chuyện đã rất lâu rồi, nhưng anh vẫn chưa tỉnh, nghĩ cũng biết, tình hình của anh nghiêm trọng tới mức nào.

Hai tay của Tống Vy siết chặt vào nhau, lòng cực kỳ bất an.

“Hạo Tuấn, anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì.” Cô nói thầm, giọng điệu chứa chan sự cầu xin.

Trình Hiệp và người quản lý bên cạnh đã bàn bạc xong, chia làm hai đội đi tìm Đường Hạo Tuấn.

Một đội đi đến nhà của các nông dân tìm, một đội thì đi đến các bệnh viện và phòng khám trong phạm vi 10 mấy dặm tìm.

Về phần Tống Vy, liền đưa Tống Hải Dương về biệt phủ nhà họ Đường trước.

Dù sao vết thương ở bụng của cô còn chưa kết vảy, không thể đi quá xa, cũng không thể vận động lâu, chỉ có thể đi về trước chờ tin tức.

Cô chờ đợi tới tận tối, Trình Hiệp kích động đi vào biệt phủ nhà họ Đường: “Mợ chủ, tìm được rồi.”

Tống Vy đang ăn cơm chiều, nghe nói thế, vội vàng đứng lên, vui mừng nhìn anh ta: “Tìm được Hạo Tuấn ?”

Tống Hải Dương cũng phấn khởi giơ hai tay lên.