Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1378



CHƯƠNG 1378

Nhưng Trình Hiệp lại lắc đầu: “Không phải, còn chưa tìm thấy Tổng giám đốc, nhưng tìm được manh mối về anh ấy.”

Ánh mắt Tống Vy ảm đạm đi, biểu cảm trên mặt cũng có chút thất vọng.

Nhưng rất nhanh, cô lại phấn chấn lên, thở sâu, vội hỏi: “Ở đâu?”

Không tìm thấy Đường Hạo Tuấn, cô cảm thấy rất mất mát.

Nhưng tìm được manh mối nơi ở hiện tại của Đường Hạo Tuấn, trong lòng cô cũng dễ chịu chút.

Trình Hiệp uống một ngụm nước, lấy hơi lại, trả lời,: “Tổng giám đốc thật sự đã được người cứu, là một cô gái trẻ cứu anh ấy.”

“Một cô gái trẻ?” Tống Vy nghe 4 chữ ấy, không nhịn được cau mày, hơi ghen trong lòng.

Nhưng rất nhanh, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, không ghen lung tung.

Dù sao người ta cứu Đường Hạo Tuấn, là ân nhân của cô, cô ghen cái gì.

Tống Vy xấu hổ vì lòng dạ hẹp hòi của mình, vỗ vỗ hai má, điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi tiếp: “Cô gái trẻ kia là chủ của chiếc xe ba bánh?”

“Đúng vậy, tôi đưa người tới một bệnh viện cách bờ sông 20km, hỏi thăm tin tức của Tổng giám đốc, người của bệnh viện cho tôi biết, là một cô gái họ Giang lái xe ba bánh, đưa Tổng giám đốc đến bệnh viện, nhưng ngày hôm qua cô gái họ Giang đó đã làm thủ tục xuất viện cho Tổng giám đốc, giờ họ đã rời khỏi bệnh viện rồi.”

“Bệnh viện có nói tình trạng hiện tại của Hạo Tuấn không?” Tống Vy hỏi.

Giờ cô quan tâm nhất là sức khỏe của Đường Hạo Tuấn, nếu như anh bị thương, thì vết thương ra sao?

Trình Hiệp vội gật đầu: “Có, tôi hỏi rồi, bệnh viện cho tôi biết, trên người Tổng giám đốc không có vết thương nghiêm trọng nào, chỉ có ít trầy da, chỗ đáng lo nhất là phần đầu, đầu Tổng giám đốc bị va chạm mạnh, mấy ngày nay đều không tỉnh lại, giờ không biết tỉnh lại chưa.”

“Quả nhiên…” Tống Vy ngã lại vào ghế.

Suy đoán của cô được kiểm chứng rồi, Đường Hạo Tuấn có thể chưa tỉnh lại.

Đúng vậy, nếu anh đã tỉnh, sao có thể không về nhà chứ.

“Cô gái kia đưa Hạo Tuấn đi đâu?” Tống Vy xoa xoa mày.

Trình Hiệp thở dài: “Không biết, theo lời bên phía bệnh viện, chưa từng gặp cô gái kia, có lẽ không phải người trong thôn, mà là ở nơi khác, về phần cụ thể nơi nào, bệnh viện cũng không biết, nhưng suy đoán từ xe ba bánh, có thể cách thôn không xa lắm, bởi vì loại xe ba bánh chạy bằng điện này mỗi lần chạy khoảng 50 km là hết điện.”

“Bệnh viện có lẽ phải có số điện thoại của cô gái đó đi?”

“Có, ở đây.” Trình Hiệp đưa tờ giấy cho Tống Vy, bên trên viết tên và số điện thoại.

Tống Vy nhận lấy nhìn nhìn, đọc tên: “Giang Vân Khê…”

“Trước khi về, tôi có gọi điện thoại, muốn liên hệ với cô ấy, nhưng vẫn luôn không có người nghe máy.” Trình Hiệp tiếc nuối nói: “Nhưng sau đó, tôi cũng đã tìm tới đồn cảnh sát của thôn, bên sở cảnh sát cũng nói sẽ giúp chúng ta tìm chỗ của cô ấy, sau khi tìm thấy sẽ liên hệ với chúng ta.” Trình Hiệp trả lời.

Tống Vy ừ một tiếng: “Tôi biết …”

Lời còn chưa nói xong, lại bị tiếng chuông điện thoại của Trình Hiệp đánh gảy.

Tống Vy trợn to mắt, vội vàng thúc giục anh ta nghe máy: “Mau, xem thử có phải là đồn cảnh sát gọi đến không.”

Trình Hiệp gật đầu liên tục, vội vàng móc điện thoại ra.

Cầm điện thoại ra nhìn xong, thì vội trả lời Tống Vy: “Đúng vậy.”

“Để tôi nghe!” Tống Vy giành lấy điện thoại, lập tức bắt máy.