Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1498



CHƯƠNG 1498

Mà mắt Lâm Giai Nhi lóe lên đố kỵ, đố kỵ toàn bộ của Tống Vy, càng đố kỵ gương mặt Tống Vy.

Cô ta vẫn cho rằng, Đường Hạo Tuấn thích Tống Vy, cũng là bởi vì gương mặt của Tống Vy.

Dẫu sao cô ta và Đường Hạo Tuấn thanh mai trúc mã, thời gian chung đụng dài như vậy, tại sao Đường Hạo Tuấn không thích cô ta, ngược lại Tống Vy xuất hiện không bao lâu, đã nhìn trúng Tống Vy?

Nói cho cùng, còn không phải là bởi vì Tống Vy đẹp hơn cô ta!

Lâm Giai Nhi nhếch miệng, âm dương quái khí: “Cô Tống, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”

Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay: “Đã lâu không gặp, dĩ nhiên tôi nhớ, những chuyện cô Lâm đã làm với tôi và con tôi, tôi đều nhớ rõ ràng.”

Thấy rõ hận ý trong mắt Tống Vy, Lâm Giai Nhi nhếch môi: “Vậy sao? Thật đúng là vinh hạnh của tôi, có thể để cho cô Tống nhớ đến.”

Tống Vy vểnh môi đỏ mọng không lên tiếng.

Nhớ như in?

Đúng vậy, cô có thể không nhớ kĩ sao?

Nghĩ đến thảm trạng của Hải Dương và Dĩnh Nhi, cô hận không thể lột da Lâm Giai Nhi.

Cô vốn còn tưởng rằng, phải chờ rất lâu sau, mới có thể gặp Lâm Giai Nhi.

Không nghĩ tới, bây giờ các cô lại gặp nhau ở đây dưới tình cảnh này.

Vừa vặn, cô phải nghĩ cách, thu thập Lâm Giai Nhi thật tốt, quan trọng nhất chính là, truyền tung tích của Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh ra.

“Được rồi, bớt tranh cãi.” Đường Hạo Minh híp mắt cảnh cáo nhìn Lâm Giai Nhi một cái, sau đó rất nhanh, anh ta lại thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tống Vy, ánh mắt ôn nhu: “Vy Vy mau ngồi.”

Anh ta kéo ghế bên cạnh ra.

Tống Vy coi như không thấy, đi tới bên kia ngồi xuống.

Đường Hạo Minh thấy cô như vậy, ánh mắt híp lại.

Lâm Giai Nhi lại không che giấu chút nào giễu cợt: “Ân cần của anh, hình như người ta không nhận đâu.”

Đường Hạo Minh đẩy kính: “Không sao, Vy Vy mới tới, còn phải cần một khoảng thời gian thích ứng, sau này thì tốt rồi, tôi tin tưởng sau này Vy Vy sẽ tiếp nhận, đúng không Vy Vy?”

Anh ta nhìn Tống Vy, ánh mắt sâu thẳm.

Tống Vy nắm chặt đũa, không nói gì.

Đường Hạo Minh cũng không tức giận, cười cười cầm đũa lên: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Lâm Giai Nhi ‘Xì’ một tiếng, bắt đầu ăn cơm.

Phòng ăn lớn trở nên an tĩnh lại, cũng không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng chén đũa va vào nhau.

Tống Vy cúi đầu, chậm rãi ăn bữa tối, luôn quan sát Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh.

Hai người này đã rất lâu cô không gặp, giờ nhìn, phát hiện bọn họ thay đổi rất lớn.

Nhất là Lâm Giai Nhi, nhìn qua hết sức tiều tụy, đôi mắt không còn thần thái, gương mặt cũng xấu đi, nhìn đã biết không phải là người tốt.

Phải biết trước kia Lâm Giai Nhi mặc dù cũng yếu ớt tiều tụy, nhưng sẽ che giấu, cho nên nhìn qua chỉ là một bông hoa nhỏ nhu nhu nhược nhược.