Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1497



CHƯƠNG 1497

Nghe nói như vậy, mày Đường Hạo Tuấn nhíu rất sâu.

Nhưng rất nhanh, anh lại giãn ra, ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, cậu cứ tra đi, sau này nói sau.”

“Được.”

Cúp máy, Đường Hạo Tuấn khép máy vi tính lại, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Tống Vy, rốt cuộc em ở đâu?

Hải đảo, Tống Vy vẫn còn ngồi trên đất, cửa phòng sau lưng có người gõ, truyền tới tiếng người giúp việc: “Mợ chủ, xuống lầu ăn cơm tối.”

Thân hình Tống Vy giật giật, cuối cùng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ lên, hiển nhiên đã khóc.

Đối với cô ở trên đảo một thân một mình ở nơi này ngăn cách với đời, còn phải đối mặt với uy hiếp của Đường Hạo Minh, và ám toán của Lâm Giai Nhi, sao trong lòng cô không sợ hãi cho được.

Nói cho cùng, cô thủy chung vẫn là cô gái yếu đuối, gặp phải chuyện này, rất khó không rơi nước mắt.

“Không cần, tôi không ăn!” Tống Vy đứng lên, xoa xoa khóe mắt, giọng có chút khàn khàn trả lời.

Người giúp việc cũng không buông tha: “Ông chủ nói, nếu như mợ chủ ngài không ăn cơm, anh sẽ tự mình lên mời mợ chủ xuống.”

“Cái gì?” Tống Vy biến sắc.

Đường Hạo Minh còn nói như vậy!

Tống Vy sậm mặt lại, lập tức đi ra cửa.

Cô cũng không muốn Đường Hạo Minh tự mình đi lên gọi cô, ai biết tên bi3n thái kia sẽ làm gì.

Tống Vy mở cửa ra, người giúp việc hơi cúi người cười một tiếng: “Mợ chủ!”

“Đừng gọi tôi là mợ chủ!” Tống Vy mặt lạnh cảnh cáo nói.

Mới đầu, cô tưởng tiếng mợ chủ này là người giúp việc thấy nhẫn cưới trên tay cô nên mới gọi cô mợ chủ.

Nhưng bây giờ, cô đã hiểu ra không phải.

Mợ chủ, là chỉ vợ Đường Hạo Minh.

Nghĩ đến Đường Hạo Minh lại để người giúp việc gọi cô như vậy, trong lòng Tống Vy vô cùng chán ghét.

Nụ cười của người giúp việc không thay đổi: “Xin lỗi mợ chủ, là ông chủ để tôi gọi ngài như vậy, nếu ngài không thích xưng hô này, có thể thương lượng với ông chủ, tôi không thể tự thay đổi xưng hô ông chủ quyết định.”

Dẫu sao, cô ta cầm lương của Đường Hạo Minh.

Tống Vy hiển nhiên biết ý nghĩ trong lòng người giúp việc, rất tức giận, nhưng không thể làm gì.

Dẫu sao người giúp việc đúng là chỉ nghe Đường Hạo Minh, lời của cô, người giúp việc đúng là không cần nghe.

Không có cách nào, Tống Vy không thể làm gì khác hơn là bỏ đi, đi xuống lầu dưới.

Trong phòng ăn, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi đã ngồi.

Nghe tiếng bước chân, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi cùng nhìn qua.

Thấy Tống Vy, mắt Đường Hạo Minh lóe lên một tia kinh ngạc.

Khi nãy ở trong phòng, ánh đèn hoàng hôn còn thấy không rõ ràng lắm, bây giờ ở ánh đèn sáng ngời, anh ta phát hiện, cô đẹp hơn trước kia.

Có lẽ là vừa sinh con không lâu, lúc này trên người tràn đầy ý vị thành thục của phụ nữ, nhìn vào rất xinh đẹp.