Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1680



CHƯƠNG 1680

Nếu anh ta thực sự yêu Giang Hạ, cô ủng hộ anh ta theo đuổi Giang Hạ, nếu anh ta có mục đích khác, cô chắc chắn sẽ không để yên cho anh ta.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Tô Cẩm Thành nâng mắt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt săm soi và cảnh giác của Tống Vy.

Nhìn thấy Tống Vy, Tô Cẩm Thành kinh ngạc nhướng mày, hiển nhiên là rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô.

Nhưng ngay sau đó, anh ta đã bình tĩnh lại, khẽ gật đầu với Tống Vy, nở nụ cười lịch sự, sau đó cúi đầu nhắc nhở Giang Hạ đã thay xong giày, đang lấy dép lê cho anh ta: “Giang Hạ, bạn của em đến kìa.”

“Hả?” Giang Hạ nghi ngờ đứng dậy: “Bạn của em? Đâu cơ?”

“Giang Hạ.” Tống Vy kêu lên.

Giang Hạ nghe thấy giọng nói của cô, sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Tống Vy, há hốc mồm mấy lần, mãi mới mở miệng nói được: “Vy Vy? Sao cậu lại ở đây?”

Giang Hạ vừa kinh ngạc vừa vui mừng đi về phía Tống Vy: “Cậu tới sao không nói cho mình biết?”

“Mình muốn cho cậu một bất ngờ.” Tống Vy nắm lấy tay cô ấy nói.

Giang Hạ cười nói: “Đúng là rất vui và cũng rất bất ngờ, chẳng qua là sao cậu lại muốn tới vậy, lúc trước có nghe cậu nói muốn tới đâu.”

“Thỉnh thoảng cũng phải có những chuyến đi được quyết định tức thì chứ.” Tống Vy nói.

Giang Hạ gật đầu: “Ừ nhỉ.”

Chẳng mấy chốc, cô ấy lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Vy Vy, cậu đến lúc nào vậy, có một mình cậu thôi sao? Anh Đường không tới à?”

“Mình tới được một lúc rồi, mình có nói chuyện với dì một lúc, còn Hạo Tuấn, anh ấy bận quá không đi đươc.” Tống Vy trả lời.

Giang Hạ đột nhiên nói: “Vậy cậu một mình đến à, hai đứa nhỏ không tới?”

“Không, để tụi nhỏ ở Thành phố Giang sẽ an toàn hơn.” Tống Vy nói.

Giang Hạ ừ ừ hai tiếng: “Đúng vậy, dù sao Đường Hạo Minh vẫn ở bên ngoài.”

Bên cạnh, mẹ Giang thấy hai người chuyện trò say mê như vậy, cười hiền từ, sau đó bỏ quần áo trong tay xuống, lại đi vào phòng bếp pha trà, nhường chỗ cho ba người trẻ tuổi.

Sự rời đi của mẹ Giang khiến Tống Vy với Giang Hạ vơi đi một chút niềm vui khi hội họp.

Cô dời ánh mắt về người đàn ông phía sau Giang Hạ và hỏi, giả vờ như không biết: “Đúng rồi, Giang Hạ, anh này là ai vậy?”

“À.” Nghe được lời nói của Tống Vy, Giang Hạ mới nhớ tới còn có một người khác, xấu hổ cười cười, sau đó chỉ vào Tô Cẩm Thành giới thiệu: “Vy Vy, để mình giới thiệu với cậu, đây là Tô Cẩm Thành, Cẩm trong cẩm tú, Thành trong thành trì, là anh trai nhà bên mình chơi rất thân hồi nhỏ.”

“Ồ… anh trai nhà bên.” Tống Vy sờ sờ cằm, cố ý kéo dài giọng trêu chọc: “Sao mình chưa từng nghe cậu nói đến anh ấy.”

Giang Hạ cười nói: “Bởi vì chúng mình đã 20 năm không gặp nhau. Nếu không phải lần này anh Cẩm Thành đến tìm mình, mình cũng chẳng nhớ tới anh ấy.”

“Nghe em nói thế đúng là tổn thương đấy Giang Hạ.” Tô Cẩm Thành miệng thì nói tổn thương, nhưng ánh mắt nhìn Giang Hạ ngoài cưng chiều ra thì chẳng thấy gì khác nữa.