Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1753



CHƯƠNG 1753

Giang Hạ dừng chân, quay đầu nhìn Tống Vy: “Sao thế?”

“Còn có một chuyện, mấy ngày nữa tớ phải ra nước ngoài tham gia cuộc thi thiết kế trẻ châu Á, làm giám khảo cho cuộc thi này, cho nên có rất nhiều chuyện trong công ty đều phải giao cho cậu phụ trách, mấy ngày nay cậu và tớ bàn giao công việc chút đi.” Tống Vy trả lời.

Giang Hạ gật đầu: “Được, tớ đã biết rồi, một lúc nữa gọi mọi người tổ chức cuộc họp, công việc nào không quan trọng thì cậu có thể sắp xếp cho người khác xử lý ngay trong buổi họp, chuyện quan trọng thì để tớ làm.”

“Cũng được, vậy thì cậu đi thông báo đi.” Tống Vy cười cười.

Giang Hạ làm động tác ok, sau đó quay người đi ra ngoài.

Tống Vy cúi đầu cầm lấy bút chì tiếp tục hoàn thành công việc của mình.

Đến giờ tan ca, sau khi họp xong, Tống Vy liền rời khỏi công ty, lái xe đến bệnh viện chuẩn bị đi thăm An An.

Thời gian trước An An đều ở nước ngoài, cô không thể ngày nào cũng nhìn thấy bé, bây giờ An An gần ngay trước mắt, đương nhiên ngày nào cô cũng muốn đến nhìn một lần mới đủ.

Nhưng đều khiến Tống Vy tiếc nuối đó chính là lần này cô đến vẫn không phải là lúc An An tỉnh ngủ.

“Anh biết em sẽ ở đây mà.” Lúc Tống Vy đang say sưa ngắm nhìn An An, sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của một người đàn ông.

Tống Vy nhẹ run lên, sau đó quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đang đút hai tay vào túi quần đi về phía bên này, cô cười nói: “Hạo Tuấn, sao anh lại đến đây?”

“Anh đến tìm em, thuận tiện thăm An An.” Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh cô.

Tống Vy hỏi: “Anh vừa mới nói biết em ở đây là có ý gì vậy?”

“Anh đến công ty tìm em, Giang Hạ nói là em đã đi rồi, từ trước tới nay em sẽ không về nhà sớm như thế, cho nên anh đoán chắc chắn là em đến đây thăm An An, nên anh mới chạy tới thử, đúng là nhìn thấy em ở đây thật.” Đường Hạo Tuấn cười nhẹ đáp lời.

Tống Vy kinh ngạc gật đầu: “Hóa ra là như vậy à, anh đến công ty tìm em làm gì vậy?”

“Không có gì đâu, do hôm nay anh không có công việc quan trọng, cho nên anh tan làm sớm, chuẩn bị đến công ty của em chờ em tan làm rồi cùng nhau về nhà.” Đường Hạo Tuấn vừa nhìn An An, vừa trả lời cô.

Tống Vy xấu hổ cười cười: “Em xin lỗi nha, em không biết.”

“Không sao đâu, anh vẫn đến tìm em mà không phải sao?” Đường Hạo Tuấn nói, lấy bàn tay phải từ trong túi quần ra sau đó nắm lấy bàn tay trái của cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Sao tay em lại lạnh như thế?” Đường Hạo Tuấn cảm nhận bàn tay của cô lạnh buốt, lông mày không khỏi nhíu lại.

Tống Vy không thèm để ý mà trả lời: “Là do lúc nãy em cứ chạm vào tấm kính thủy tinh, cho nên mới lạnh như thế, không có gì đáng ngại đâu.”

“Làm sao không có gì đáng ngại được chứ.” Đường Hạo Tuấn trực tiếp nhét tay cô vào trong túi áo vest của mình: “Tay em là dùng để thiết kế, phải bảo vệ cho thật tốt, không thể bị thương. Hơn nữa, thời tiết lạnh như thế, bàn tay rất dễ dàng bị giá rét, đưa cái tay kia cho anh luôn.”

Tống Vy biết anh đang chỉ tay phải của mình.

Lúc đầu, cô muốn nói là không cần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc lại nghiêm khắc của người đàn ông, cuối cùng lời từ chối vẫn không nói ra khỏi miệng, cô ngoan ngoãn rời bàn tay phải khỏi tấm kính thủy tinh, sau đó đưa cho người đàn ông.