Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1754



CHƯƠNG 1754

Anh nắm chặt lấy tay phải cô, quả nhiên là lạnh y hệt như tay trái.

Đường Hạo Tuấn nâng bàn tay phải cô lên đến bên môi mình, sau đó nhẹ nhàng thổi rồi lại nhét bàn tay phải của cô vào túi áo còn lại.

Vì vậy mà Tống Vy trông giống như đang vòng tay qua eo anh, hai tay ôm chặt lấy anh, hoàn toàn không thể cử động.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chồng à, như vậy không hay lắm đâu?”

“Sao lại không hay?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.

Tống Vy cúi đầu nhìn hai tay mình, lại nhìn nhân viên y tế đi qua đi lại xung quanh, trên mặt đỏ ửng: “Ảnh hưởng không tốt, dù sao đây cũng là nơi công cộng mà, mọi người đang nhìn kia kìa.”

“Cứ để bọn họ nhìn đi, chúng ta cũng đâu làm gì phạm pháp đâu, hơn nữa mắt mọc ở trên người bọn họ, chúng ta có thể móc mắt họ ra à? Cho nên không cần phải quan tâm tới người khác.” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn những người đi ngang qua, vẻ mặt xem thường.

Khóe miệng Tống Vy giật giật: “Nhưng mà anh làm như thế này em không thể động đậy được.”

Hai cánh tay cô đều bị anh nắm lấy, sau đó nhét vào túi áo, anh lại không chịu bỏ ra, cho nên cô cũng không có cách nào đứng đàng hoàng, chỉ có thể đứng đối diện với anh, nếu không thì cũng chỉ có thể nghiêng người.

Mà đứng nghiêng người lâu thì eo sẽ không thoải mái.

Đương nhiên, Đường Hạo Tuấn biết tại sao Tống Vy không thể xoay người, nhưng anh vẫn không có ý muốn buông cô ra: “Nhịn một chút đi, chờ sau khi tay em ấm lên rồi thì anh sẽ buông em ra.”

“…” Tống Vy nói không nên lời.

Bởi vì cô biết cho dù cô có nói cái gì thì người đàn ông này cũng sẽ không thả cô ra, cứ nhất định phải ủ ấm tay cô cho bằng được.

Quả nhiên đây chính bá đạo tổng tài trong miệng người khác.

Tống Vy bất đắc dĩ lắc đầu, dở khóc dở cười.

Thôi được rồi, anh muốn ủ thì cứ để anh ủ đi, tốt xấu gì cũng là anh quan tâm cô mà.

Cô không thể làm anh tổn thương được.

Như anh đã nói, nhịn một chút thôi.

Thế là Tống Vy không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, để tùy ý anh ủ ấm tay mình.

Không biết trôi qua bao lâu, sau khi Tống Vy cảm thấy tay mình dần dần ấm lên, lúc này anh mới chịu nới lỏng lực đạo, thả tay cô ra: “Được rồi, bây giờ không còn lạnh nữa.”

“Cảm ơn chồng.” Tống Vy nhìn hai tay mình, trên mặt lộ ra một nụ cười hoàn mỹ.

Đường Hạo Tuấn nhìn nụ cười này của cô, ánh mắt tối sầm, thấp giọng ừ một tiếng: “Không có gì, vào thăm An An đi, mỗi ngày chỉ có năm phút, đừng để lãng phí.”

“Em biết rồi.” Tống Vy gật đầu.

Đừng nói là mỗi ngày chỉ có năm phút, cho dù mỗi ngày chỉ có một phút, chỉ cần có thể tiếp xúc gần với An An thì cô cũng sẽ không lãng phí, ngày nào cô cũng sẽ đến đây, thẳng cho đến khi An An xuất viện.

Hai vợ chồng nắm tay nhau đi đến phòng bên cạnh đổi đồ khử khuẩn rồi đi vào trong phòng nhi.

Có lẽ là An An cảm nhận được ba mẹ mình đến thăm, vào giây phút Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đi đến gần lồng kính, thế mà An An lại mở mắt ra.

Đúng vậy, là mở mắt.

Lúc Tống Vy nhìn thấy An An mở mắt, cô không thể tin được, cả người giật mình đứng yên tại chỗ.