Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1762



CHƯƠNG 1762

Suy nghĩ mấy giây, trong đầu cô bỗng chốc nhớ ra một ngày, cô nắm chặt điện thoại rồi trả lời: “Thế vận hội toàn thế giới?”

“Bingo, đáp đúng rồi.” Trần Châu Ánh vỗ tay.

Tống Vy mở to mắt: “Cho nên, cậu muốn nói phần thưởng này có liên quan đến thế vận hội thế giới à?”

“Không sai, thế vận hội bốn năm tổ chức một lần, năm nay đúng lúc là thời gian tổ chức mùa mới, mà ngày diễn ra lễ khai mạc là hai tháng sau, ai cũng biết mỗi một buổi khai mạc sẽ có sự tham gia của những chính trị gia đến từ các quốc gia khác nhau, mà phần thưởng của ban giám khảo chúng ta chính là thiết kế trang sức và lễ phục cho các vị chính trị gia của các quốc gia có mặt trong buổi lễ khai mạc.” Nói đến đây, giọng điệu của Trần Châu Ánh trở nên kích động: “Thế nào Vy Vy, có phải là rất hào hứng không?”

Mắt Tống Vy phát sáng, cô gật đầu liên tục: “Đúng vậy, rất hào hứng, không ngờ là phần thưởng này lại có thể hấp dẫn đến thế, hơn nữa tớ khó mà tin được bên phía ban tổ chức cuộc thi thiết kế trẻ châu Á lại có thể có cơ hội thiết kế lễ phục cho những chính trị gia đến từ các quốc gia trên toàn thế giới.”

“Tớ cũng không thể nào tin được, nhưng đây chính là sự thật đó. Hơn nữa, tớ cũng nghe nói liên minh châu Á đã phải tranh thủ rất lâu mới có được cơ hội này.” Nói đến đây, Trần Châu Ánh nhịn không được mà sờ sờ cằm: “Vy Vy, cậu cũng biết là thế vận hội lần này được tổ chức ở quốc gia chúng ta, ban đầu liên minh châu Á đã dự định chọn hai nhà thiết kế trong nước chúng ta phụ trách thiết kế lễ phục, nhưng mà đã bị quốc gia khác của châu Á ngăn cản, quốc gia khác ở châu Á cũng muốn để nhà thiết kế của mình tham gia, có được cơ hội thiết kế này.”

“Đây là điều đương nhiên rồi, một khi có được cơ hội này, chẳng những có thể làm rạng danh nước nhà, mà cũng là cơ hội để nhà thiết kế quốc gia mình được bộc lộ tài năng.” Tống Vy gật đầu.

“Đúng vậy đó, cho nên cuối cùng liên minh châu Á không thể chịu đựng được sự phản đối của các quốc gia khác, cho nên mới chuyển lại quyền chọn nhà thiết kế cho phía ban tổ chức cuộc thi thiết kế trẻ châu Á, sau đó bên ban tổ chức muốn nhóm ban giám khảo chúng ta tham gia một cuộc thi đấu, quyết định cuối cùng là hai nhà thiết kế nào có được cơ hội thiết kế lần này. Dù sao thì ban giám khảo cũng là những nhà thiết kế trẻ tuổi nổi tiếng đến từ các quốc gia ở châu Á, vì vậy mà những quốc gia khác không còn ý kiến nữa.”

“Đã như vậy rồi mà còn có ý kiến, vậy thì chính là sợ thua rồi.” Tống Vy giễu cợt nói.

Trần Châu Ánh gật gật đầu: “Đúng vậy, cho nên Vy Vy à, nhóm chúng ta phải cố gắng có được tên trong danh sách ấy, được như vậy, chẳng những quốc gia có thể kiêu ngạo vì chúng ta, mà tác phẩm thiết kế của chúng ta cũng sẽ được chính trị gia từ các quốc gia chú ý, có lẽ là sau này còn có cơ hội thiết kế lễ phục và đồ trang sức cho những buổi lễ long trọng như thế này.”

Nếu thật sự là như thế, vậy thì cũng quá vẻ vang rồi.

Mặc dù bọn họ chưa phải là nhà thiết kế hàng đầu thế giới, nhưng có rất nhiều nhà thiết kế hàng đầu thế giới không có cơ hội thiết kế lễ phục và trang sức cho một buổi lễ long trọng như vậy.

Hơn nữa, được thiết kế cho các chính trị gia đến từ các quốc gia khác nhau, còn vinh dự hơn so với việc thiết kế cho những minh tinh giàu có.

“Được rồi, Châu Ánh, chúng ta cùng một nhóm, nhất định phải có được cơ hội này.” Tống Vy trịnh trọng gật đầu.

Là một nhà thiết kế, đương nhiên cô cũng muốn thiết kế quần áo cho những nhân vật có tầm cỡ.

Trước kia không có cơ hội, bây giờ cơ hội đến rồi, cô nhất định phải nắm bắt nó.

Cô muốn tác phẩm thiết kế của cô có thể được diện trên người của những nhân vật này, tỏa ra hào quang lấp lánh, sau đó để toàn thế giới nhìn thấy.

“Tuyệt lắm Vy Vy, tớ biết là chúng ta hợp nhau nhất mà, tìm cậu thành một nhóm chắc chắn không sai.” Trần Châu Ánh vui vẻ cười nói, sau đó lại hỏi: “À đúng rồi Vy Vy, chừng nào cậu sẽ đến nơi tổ chức cuộc thi, còn bốn ngày nữa là cuộc thi bắt đầu rồi.”