Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1859



CHƯƠNG 1859

Anh đã không phải là người đàn ông chỉ biết làm việc như trước kia.

Anh bây giờ có gia đình, có vợ và con, cho nên đương nhiên biết giữ gìn sức khỏe, sẽ không để mình xảy ra chuyện.

Nếu không vợ và con phải làm sao?

“Vậy thì tốt.” Nghe thấy câu trả lời của anh, Tống Vy hài lòng mỉm cười, sau đó chỉnh cà vạt cho anh.

“Đúng rồi, chuyện của Giang Hạ, em có thể nói cho cô ấy trước, để cô ấy suy nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi thì tới tập đoàn Đường Thị tìm anh, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy ừ một tiếng: “Được.”

“Vậy bọn anh đi đây.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô.

Tống Vy gật đầu: “Ừ, về tới nơi thì gọi điện cho em.”

“Anh sẽ.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve tóc của cô, sau đó dắt hai đứa trẻ đi vào lối đi VIP.

Trợ lý Trình và mấy vệ sĩ thì cầm vali đi đằng sau.

Tống Vy và Trần Châu Ánh đứng ở bên ngoài lối đi, cứ nhìn mãi cho tới khi đám người Đường Hạo Tuấn đi xa, mãi sau khi không thể nhìn vào trong nữa, lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.

“Vy Vy, chúng ta đi thôi, đám người sếp Đường đã không nhìn thấy nữa rồi.” Trần Châu Ánh đi tới nói.

Tống Vy xoay người lại: “Được, trở về thôi.”

Hai người đi ra lối ra của sân bay.

Lên đến xe, Tống Vy lấy điện thoại ra, gọi điện cho Giang Hạ.

Giang Hạ luôn đợi điện thoại của cô, nhìn thấy cô gọi điện tới thì vội vàng cầm điện thoại để ở bên tai: “Vy Vy.”

“Hạ, tớ và Hạo Tuấn đã thương lượng, Hạo Tuấn nói, tình hình này của cậu là có một cách.” Tống Vy mở miệng.

Giang Hạ vừa nghe thì cả người trở nên rất kích động: “Cách gì?”

Tống Vy hít một hơi: “Cách chính là cậu và chú dì cùng nhau rời khỏi thành phố Giang, sau này không quay lại nữa.”

“Cái gì?” Sự kích động trên mặt Giang Hạ lập tức cứng đờ, miệng há ra, mãi sau mới phát ra âm thanh: “Không quay lại thành phố Giang nữa sao?”

“Phải.” Tống Vy gật đầu: “Phàm một lòng muốn cậu bỏ đứa trẻ, mà cậu không muốn, cho nên cậu chỉ có thể rời khỏi thành phố Giang, rời khỏi Phàm, mãi mãi không gặp anh ta nữa, như vậy mới có thể bảo vệ được đứa trẻ và chú dì.”

Giang Hạ đã trầm mặc.

Bởi vì cô ấy rõ ràng không ngờ, cách tốt nhất để bảo vệ đứa trẻ, vậy mà là cách này.

Tống Vy đối với sự trầm mặc của Giang Hạ không bất ngờ, cô sớm đã đoán được sau khi Giang Hạ nghe thấy cách này thì sẽ có phản ứng này.

“Hạ, cậu…”

Tống Vy còn chưa nói xong thì Giang Hạ đã cắt ngang lời của cô, cắn môi hỏi: “Vy Vy, chỉ có cách này sao? Chỉ khi tớ rời khỏi thành phố Giang mới được sao?”

Cô ấy không muốn rời khỏi nơi này, cũng không muốn ba mẹ mình từng này tuổi còn phải lẩn trốn theo mình, sống cẩn trọng.

Điều quan trọng nhất là muốn cô ấy cả đời không thể nhìn thấy Phàm.

Cái này…