Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1922



CHƯƠNG 1922

Thậm chí, những đáp án anh ta không dám nghĩ cũng đang dần dần hiện lên.

Nhưng một khi đáp án đó hiện lên thì có lẽ anh ta sẽ không thể chấp nhận nổi.

Đường Hạo Minh nhìn Kiều Phàm, một kẻ cứng đầu không dám đối diện với tình cảm của bản thân rồi cười lạnh: “Đương nhiên là hoài nghi bản thân có thật sự yêu Tống Vy không.”

Kiều Phàm tái mặt: “Không thể nào! Sao tôi không yêu Tống Vy được.”

Nếu anh ta không yêu Tống Vy thì sao lại lưu luyến cô suốt năm năm trời?

Sao lại vì cô làm nhiều chuyện như thế?

Anh hiểu rõ bản thân mình là một người lạnh lùng. Nếu không phải là người anh ta quan tâm thì chắc chắn anh ta sẽ không vươn tay giúp đỡ.

Vậy nên, sao anh ta không yêu Tống Vy được!

Kiều Phàm hoàn toàn không muốn tin những điều Đường Hạo Minh nói.

Đường Hạo Minh thấy Kiều Phàm cứ liên tục phủ nhận cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đây là chuyện anh ta đã đoán từ trước.

Đường Hạo Minh ôm đầu nhếch mép nhìn Kiều Phàm: “Anh nói mình yêu Tống Vy, nhưng Kiều Phàm à, anh trả lời đi, nếu anh yêu cô ấy thì tại sao anh chưa từng chủ động theo đuổi Tống Vy. Lúc nãy tôi đã nói đấy, với tâm lý biến thái đó, nếu Tống Vy từ chối anh, nhất định anh sẽ bắt cóc cô ấy, để cô ấy chỉ nhìn một mình anh, chỉ yêu một mình anh. Vì anh không thể chấp nhận người mình yêu hạnh phúc bên một người đàn ông khác. Nhưng anh đã từng làm thế với Tống Vy chưa?”

Hai mắt Kiều Phàm dần mở to, tim anh ta đột ngột thắt lại.

Anh ta không thể nào phản bác nổi.

Đúng vậy, với tâm lý biến tái đó thì anh ta không thể nào chấp nhận chuyện người mình yêu ở bên người đàn ông khác. Điều anh ta có thể làm nhất chính là nhốt cô ấy lại để cả đời này cô chỉ nhìn mỗi mình anh.

Nhưng thật sự anh chưa từng đối xử với Tống Vy như thế.

Thấy sắc mặt Kiều Phàm xanh rồi lại trắng, Đường Hạo Minh nhếch mép: “Anh có biết tại sao mình chưa từng đối xử với Tống Vy như vậy không. Vì anh không yêu cô ấy, từ đầu đến cuối, anh chưa từng yêu cô ấy. Cái thứ mà anh cho là tình yêu chỉ là sự ảo tưởng nhất thời, chỉ vì anh không thể nhận ra người anh yêu thật sự là một người khác. Đại khái người này có vài nét tương tự với Tống Vy nên anh mới cảm thấy mình yêu Tống Vy. Thực chất, anh chỉ xem Tống Vy là thế thân, vì anh không dám đối diện với người mình yêu, không dám thể hiện tình yêu của anh giành cho người đó. Vậy nên anh gửi gắm tình cảm của mình giành cho người đó lên người Tống Vy.”

Nói tới đây, Đường Hạo Minh nhìn Kiều Phàm: “Nên tôi mới nói, tại sao anh chưa từng làm những chuyện như vậy với Tống Vy. Vì anh không yêu cô ấy. Nếu anh yêu Tống Vy thì đã sớm không chịu nổi chuyện cô ấy ở bên Đường Hạo Tuấn mà ra tay đối phó bọn họ rồi. Anh biến thái như thế, dù không thể cướp Tống Vy từ tay Đường Hạo Tuấn thì cũng sẽ giết chết bọn họ luôn. Anh không có được cô ấy thì cũng không để Đường Hạo Tuấn có được cô ấy đâu. Nhưng anh không làm thế, ngược lại còn trơ mắt nhìn bọn họ hạnh phúc bên nhau, tổ chức hôn lễ, sinh ba đứa con. Tất cả những chuyện này còn chưa đủ chứng minh anh không yêu Tống Vy sao?”

Cả người Kiều Phàm run lên, rõ ràng những lời của Đường Hạo Minh đã hoàn toàn lật đổ toàn bộ suy nghĩ của Kiều Phàm về tình cảm anh giành cho Tống Vy.

Hèn gì anh ta luôn cảm thấy, mỗi khi nhìn Tống Vy ở cạnh Đường Hạo Tuấn, ngoại trừ chút khó chịu trong lòng, anh ta không hề cảm thấy quá tức giận hay phẫn nộ, thậm chí suy nghĩ tách bọn họ ra còn không quá mãnh liệt.

Anh ta luôn nghĩ mình làm thế là vì giỏi kìm nén cảm xúc.