Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1923



CHƯƠNG 1923

Nhưng thực chất, Kiều Phàm không có cảm xúc gì cả là bởi vì anh ta không yêu Tống Vy.

Nghĩ tới đây, Kiều Phàm bỗng cảm thấy bóng hình của Tống Vy trong lòng mình bỗng nhạt nhoà hẳn đi, tới mức anh ta sắp quên cô trông như thế nào.

Nhưng lòng anh ta lại không hề cảm thấy hoang mang.

Vậy, đúng như lời Đường Hạo Minh nói, anh ta thật sự không hề yêu Tống Vy sao?

Nhìn Kiều Phàm ban đầu chấn động, rồi lại tự hoài nghi, lại trở nên bình tĩnh.

Đường Hạo Minh liền biết, hình như anh ta đã nghĩ ra rồi.

“Xem ra, anh đã rõ ràng mình thật ra không yêu Tống Vy rồi.” Đường Hạo Minh nhìn anh ta.

Kiều Phàm ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm đối diện với anh ta: “Dù tôi không yêu Tống Vy, tôi cũng không thể yêu người khác, vừa rồi anh nói, tôi xem Tống Vy thành thế thân của người tôi thật sự yêu, câu đó thật buồn cười cùng cực, vậy anh nói tôi biết, người tôi thật sự yêu, là ai?”

“Anh chắc chắn mình muốn biết?” Khóe miệng Đường Hạo Minh cong lên nụ cười đùa bỡn.

Trái tim Kiều Phàm căng thẳng, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh: “Tôi cũng muốn biết anh rốt cuộc sắp xếp thiên hương quốc sắc thế nào cho tôi, để tôi cảm thấy mình sẽ yêu đi?”

Đường Hạo Minh dường như tâm trạng rất tốt, chợt cười to.

Kiều Phàm cau mày: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì, tôi chỉ cười anh đến lúc này rồi mà còn không chịu thẳng thắn đối diện với lòng mình, bỏ đi, anh đã muốn biết, vậy tôi nói cho anh biết, người anh thật sự yêu, là Giang Hạ.” Đường Hạo Minh vắt hai chân nói.

Sắc mặt Kiều Phàm đầu tiên là biến đổi, sau đó cười trào phúng ra tiếng: “Anh nói tôi yêu Giang Hạ? Đường Hạo Minh, nếu anh muốn đùa cũng nên có giới hạn, có lẽ tìm một người phụ nữ tương tự Tống Vy để nói đi, tìm Giang Hạ? Ha, thật buồn cười!”

Anh yêu Giang Hạ?

Căn bản chính là không thể nào.

Ai lại yêu con gái của kẻ thù hại chết ba mẹ mình!

Đường Hạo Minh nghe xong lời của Kiều Phàm, mặt vẫn nở nụ cười tà ác: “Tôi không đùa, tôi nói sự thật, người anh thật sự yêu là Giang Hạ, thậm chí ngay từ đầu, người anh yêu chính là cô ta, tôi đã điều tra chuyện giữa anh và Giang Hạ, vào năm Giang Hạ mười mấy tuổi đã yêu anh rồi, mà anh còn yêu cô ta sớm hơn nữa, anh lớn hơn Giang Hạ ba tuổi, vào thời thanh xuân, anh đã có hảo cảm với Giang Hạ, chỉ là lúc đó anh còn chưa ý thức được mà thôi, sau này ba mẹ anh qua đời, anh đột ngột trở nên chán ghét Giang Hạ, nhưng thực ra, đó không phải chán ghét thật sự.”

“Anh có ý gì?” Ánh mắt Kiều Phàm như dao nhìn anh ta.

Đường Hạo Minh khẽ cười hai tiếng: “Ý của tôi rất dễ hiểu, tôi chính là nói anh trước nay chưa từng hận Giang Hạ, anh chỉ là không cách nào tiếp nhận chuyện ba mẹ cô ta không cẩn thận bại lộ hành tung của ba mẹ anh, dẫn tới cái chết của ba mẹ anh, cho nên anh mới cố ý bẻ cong sự trách móc đối với ba mẹ Giang Hạ thành hận ý với cô ta, nhưng thực ra, anh cũng không phải thật sự hận Giang Hạ, nhưng dù nói thế nào, cái chết của ba mẹ anh quả thực có liên quan tới nhà họ Giang, anh không hận, nhưng lại oán trách họ ở mức độ nhất định, trách họ tại sao muốn vào lúc đó đi tìm ba mẹ anh.”

“Nhưng đồng thời anh cũng biết, nếu lúc đó họ không đi tìm ba mẹ anh, đưa đồ dùng cho ba mẹ anh, ba mẹ anh cũng sẽ vì thiếu thốn vật chất mà mạo hiểm ra ngoài, bị người của tổ chức phát hiện, cũng tức là, bất kể người nhà họ Giang có đi tìm ba mẹ anh hay không, họ cũng chỉ có một con đường chết, chỉ là anh không cách nào tiếp nhận kết quả như vậy, cho nên cố ý quy hết tất cả thành lỗi của người nhà họ Giang, bản thân anh cũng vì động tâm với Giang Hạ mà không cách nào tiếp nhận, cho nên cố ý cho rằng sự quan tâm của mình với Giang Hạ không phải vì động tâm, mà là vì hận, sau đó anh cũng dần bị bản thân thôi miên, cảm thấy mình thật sự hận Giang Hạ.”