Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2048



CHƯƠNG 2048

Nhưng lần này, Tống Vy ngăn cô ấy lại: “Không được, cậu bế bình thường thì được, nhưng muốn bế An An trở về thì không được, bế bình thường chỉ bế trong thời gian ngắn, cậu sẽ không cảm thấy quá mệt nhưng bế thời gian dài, cậu chắc chắn không kiên trì được, hơn nữa cậu không có kinh nghiệm bế em bé, một khi cậu cảm thấy mệt, cậu vô thức điều chỉnh bản thân, đối với đứa trẻ xương còn chưa cứng mà nói, không nhất định thích hợp, vậy nên Châu Ánh, cậu hiểu không?”

“Bà chủ nói không sai, cô Trần, cô vẫn là lúc ngồi bình thường thì bế cậu chủ nhỏ đi.” Chị Trương cũng tán thành lời của Tống Vy.

Trần Châu Ánh cũng ý thức được mình quả thật sẽ có khả năng làm như những gì Tống Vy nói, vì vậy cũng không kiên trì nhất định phải bế An An, sau khi thở dài, gật đầu đồng ý: “Được rồi, vì An An, tớ vẫn là trở về rồi bế.’

Tống Vy đã cười: “Như vậy thì đúng rồi, được rồi, chúng ra ra ngoài thôi, Hạo Tuấn chắc đợi sốt ruột rồi.”

Nói xong, cô giúp chị Trương bế An An lên, đi ra khỏi phòng, đi tới phòng nghỉ bên ngoài.

Đường Hạo Tuấn đang ngồi trên sô pha đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy ba người đi ra khỏi phòng, khẽ gật đầu tỏ ý, sau đó tiếp tục nói gì đó với đầu dây bên kia.

Tống Vy cũng không làm phiền anh, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, sau đó đưa tay đón lấy An An từ trong lòng chị Trương.

Thi đấu buổi chiều kết thúc, người mẹ ruột như cô còn chưa được bế con, đều để Trần Châu Ánh bá chiếm đứa trẻ rồi.

Cũng chỉ có bây giờ cô mới có cơ hội bế con trai nhỏ.

Tuy nhiên Tống Vy vừa đón lấy đứa trẻ, còn chưa kịp điều chỉnh tư thế ôm An An thì cảm nhận được ánh mắt nóng rực dừng trên người mình.

Tống Vy ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp dáng vẻ si ngốc đó của Trần Châu Ánh, khóe miệng không khỏi giật giật: “Châu Ánh cậu…”

Thấy ánh mắt của mình bị phát hiện, Trần Châu Ánh cũng không lập lờ nữa, sau khi ho một tiếng, cười he he mà xoa tay: “Vy Vy, cậu xem sếp Đường bây giờ đang nói chuyện điện thoại, hai đứa trẻ không ở đây, chắc còn chưa tỉnh, cho nên chúng ta chắc chắn sẽ không đi ngay được, hay là bây giờ cậu cho bế An An?”

Nói xong, cô ấy muốn chìa tay đón lấy đứa trẻ.

Nhưng Tống Vy trực tiếp bế đứa trẻ dựa sát bên cạnh Đường Hạo Tuấn, tránh ma trảo của Trần Châu Ánh: “Không được.”

Cô không lưu tình mà từ chối.

Trần Châu Ánh trợn to mắt: “Tại sao?”

“Cậu nói tại sao ư?” Khóe miệng của Tống Vy lại giật: “An An là con trai của tớ, cả buổi chiều này đều là cậu bế thằng bé, người mẹ ruột như tớ chưa được bế, cho nên bây giờ tớ không nhường cậu, đợi lần sau đi.”

“Hả?” Trần Châu Ánh lập tức thộn mặt cúi đầu, ánh mắt nhìn Tống Vy tràn ngập sự ai oán.

Tống Vy quay đi chỗ khác, giả bộ mình không biết gì cả, quấn tã cho An An ở trong lòng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng của tình mẹ.

Trần Châu Ánh thấy Tống Vy giả ngốc, biết là thật sự không thể cướp được An An, cô ấy chấp nhận số phận mà thở dài.

Lúc này, mắt của Tống Vy khẽ đảo, đột nhiên quay đầu lại, cười với Trần Châu Ánh: “Hay là như vậy đi Châu Ánh, cậu đi gọi Hải Dương và Dĩnh Nhi dậy, đợi An An tỉnh, rồi cho cậu bế?”