Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2146



Chương 2146

Tống Vy ừ một tiếng: “Cậu nói đi, tớ đều nghe, có gì nghĩ không thông, tớ còn có thể giúp cậu giải mở.”

Giang Hạ cười: “Được.”

“Vậy cậu nói đi, tớ nghe đây.” Tống Vy gật đầu.

Giang Hạ rũ mắt, không lập tức mở miệng, mà im lặng một lúc sau, mới nói có chút phức tạp: “Vy Vy, tớ cảm thấy khoảng thời gian này, Kiều Phàm rất kỳ quái.”

“Hả?” Tống Vy khẽ sững sốt, biết cô ấy có lẽ sẽ nhắc tới Kiều Phàm, nhưng không nghĩ tới, câu đầu tiên chính là nói về anh ta.

Tống Vy hồi thần, lại hỏi: “Kỳ quái chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng rất kỳ quái.” Giang Hạ cắn môi: “Kiều Phàm trong ấn tượng của tớ là một người rất lạnh lùng, dù sao anh ta đối với nhà họ Giang chúng tớ, đối với tớ đều rất chán ghét mà, mặc dù tớ không nhớ ra anh ta, nhưng tớ biết, với sự chán ghét của anh ta với nhà họ Giang và tớ, đương nhiên cũng không thể nào có thái độ tốt với tớ.”

“Ừ, rồi sao?” Tống Vy lại hỏi.

Ánh mắt Giang Hạ phức tạp: “Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý liệu của tớ, tớ chăm sóc anh ta khoảng thời gian này, thái độ của anh ta đối với tớ không ác liệt như tớ tưởng tượng, ngoại trừ có chút lạnh lùng thì hầu như chưa từng nói nặng tớ câu nào, hơn nữa ánh mắt nhìn tớ cũng không có sự phẫn nộ và chán ghét như trong tưởng tượng của tớ, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có lúc, ánh mắt nhìn tớ còn có một loại cảm xúc mà tớ nói không ra lời.”

Tống Vy nghe cô ấy nói vậy, khẽ động đôi môi đỏ, trong lòng rõ ràng đã hiểu gì đó.

Trước đây đã nghe Hạo Tuấn nói, Hạo Tuấn nói cho Kiều Phàm tình cảm chân thật của anh ta.

Đồng thời Kiều Phàm đã ý thức tới người mình thật sự yêu là Hạ.

Cho nên những lời Hạ nói hiện tại, hẳn là biểu hiện sau khi Phàm nhìn thẳng vào tình cảm của mình với Hạ đi.

“Ngoại trừ thái độ và ánh mắt đối với cậu, còn có chỗ nào kỳ lạ khác không?” Ánh mắt Tống Vy lóe lên, lại hỏi.

Giang Hạ gật đầu: “Có, anh ta dạy tớ băng bó miệng vết thương, trước đó ba tớ nổi nóng với anh ta, muốn ra tay với anh ta, nhưng thời khắc cuối cùng không ra tay, mà tự làm rách khớp tay, tớ không biết băng bó cho ba, chính là anh ta dạy tớ, toàn bộ quá trình anh ta không chút nóng nảy, dạy rất tỉ mỉ, ngoại trừ việc này, tớ làm tay anh ta bị phỏng, cũng là anh ta dạy tớ xử lý vết phỏng.”

“Chuyện này…không có gì kỳ quái đi, dù sao anh ta cũng là bác sĩ.” Tống Vy cố ý nói vậy.

Giang Hạ không nghe ra có gì quái lạ trong lời nói của Tống Vy, lại lẩm bẩm: “Chuyện này đương nhiên không tính là kỳ quái gì, kỳ quái là lúc tớ phản ứng mang thai, anh ta không chỉ rót nước cho tớ, còn lấy ô mai cho tớ nữa, cậu nói tại sao anh ta lại có ô mai?”

Tống Vy khẽ cười.

Còn có thể tại sao, đặc biệt chuẩn bị cho cô ấy chứ sao.

Nhưng lời này, Tống Vy không định nói rõ, sợ dọa cô ấy.

“Có lẽ là anh ta thích ăn đi.” Tống Vy giả ngốc nói.

Giang Hạ lắc đầu: “Không thể nào, khoảng thời gian này tớ chăm sóc anh ta, anh ta trước nay chưa từng ăn vặt, cho nên không thể nào là anh ta thích ăn.”

“Vậy tớ không biết.” Tống Vy nhún vai.

Giang Hạ rũ mắt: “Thực ra, những chuyện này đều không quan trọng, tớ cũng có thể xem như anh ta kỳ quái, hứng thú nhất thời mà thôi, điều tớ thật sự cảm thấy kỳ quái, trong lòng rất bận tâm là, cuộc điện thoại hai ngày trước của anh ta.”