Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2147



Chương 2147

“Điện thoại gì?” Tống Vy trở nên nghiêm túc.

Giang Hạ lắc đầu: “Tớ không biết anh ta đang liên lạc với ai, nhưng họ nhắc tới tớ.”

“Nhắc tới cậu?” Tống Vy kinh ngạc.

Giang Hạ ừ một tiếng: “Hôm đó tớ từ nhà đến bệnh viện, vừa khéo ở cửa phòng bệnh anh ta nghe thấy tiếng anh ta gọi điện thoại với người khác, tớ nghe thấy anh ta nói với người bên đầu kia điện thoại, anh ta yêu tớ.”

Nói tới đây, Giang Hạ đột nhiên bị chọc cười: “Vy Vy, cậu nghe xem, câu này buồn cười biết bao, anh ta lại nói với người khác, anh ta yêu tớ.”

Tống Vy nghe ra trào phúng và bi thương trong giọng nói cô ấy, miệng mở ra, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Giang Hạ cũng không để ý thái độ bất thường của cô, hít sâu một hơi, lại nói: “Thực ra tớ biết đó là lời lừa dối, chuyện đó không thể nào, dù sao nếu anh ta thật sự yêu tớ, sao có thể bây giờ mới ý thức tới chứ, mà không phải sớm đã yêu tớ rồi chứ?”

“Cho nên Hạ, cậu không xem là thật đúng chứ?” Tống Vy hỏi.

Giang Hạ gật đầu: “Đương nhiên không xem là thật, sao tớ có thể xem là thật chứ, tớ sao lại dám xem là thật, dù sao tớ lại không phải đồ ngốc, biết xem là thật ý nghĩa điều gì, cho nên tớ chỉ xem như anh ta nói những lời này là để lại tính kế tớ, báo thù nhà họ Giang.”

“Thực ra…có lẽ cũng không tệ như vậy.” Biểu cảm Tống Vy có chút phức tạp nói.

Giang Hạ không biết ý của cô, chỉ xem như cô kêu cô ấy đừng nghĩ nhiều, đừng tự hù mình, cười một tiếng, lại nói: “Mặc dù tớ không xem lời của anh ta là thật, nhưng bản thân anh ta dường như xem là thật, khoảng thời gian này, để tớ có thể bình an sinh đứa bé, anh ta nào là sắp xếp cho tớ nhập viện, nào là sắp xếp những việc khác, thậm chí còn không cho tớ chăm sóc anh ta.”

“Phàm thật sự làm vậy?” Tống Vy kinh ngạc.

Giang Hạ gật đầu: “Anh ta quả thực đã làm vậy, cho nên khoảng thời gian này, trong lòng tớ luôn rất bất lực, rất bất an, tớ biết anh ta không thể nào yêu tớ, anh ta làm vậy rất có khả năng là vì sau này chỉnh tớ, nhưng anh ta vì diễn kịch mà diễn như thật, tớ cũng không thể phân rõ anh ta rốt cuộc thật sự yêu tớ hay là đang cố ý đùa giỡn tớ, tóm lại, khoảng thời gian này, anh ta gần như chăm sóc tớ từng li từng tí, có lúc tớ thật sự cho rằng, anh ta đã yêu tớ, cho nên Vy Vy, cậu biết không, tớ rất sợ.”

“Sợ gì?” Tống Vy quan tâm hỏi.

Giang Hạ cắn môi dưới, một lúc sau mới lên tiếng: “Tớ sợ tiếp tục như vậy, tớ sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng của anh ta, sau đó lại yêu anh ta.”

Đúng vậy, dịu dàng.

Mấy ngày nay, thái độ của Kiều Phàm đối với cô, hành vi đối với cô, quả thực có thể xứng với chữ dịu dàng.

Dù sao con người Kiều Phàm nhìn chính là một người lãnh đạm, không giống người sẽ làm ra những hành động quan tâm cô, những trên thực tế, anh ta lại quan tâm cô.

Cho nên cô mới nói, khoảng thời gian này, anh ta rất dịu dàng với cô.

Hơn nữa dù sự dịu dàng này là giả, nhưng hành động quan tâm cô lại là thật, dù trong những hành động này bao hàm âm mưu, nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự ấm áp được quan tâm.

Mà sự ấm áp này mặc dù khiến cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng đồng thời, đáy lòng cô cũng mơ hồ có chút quyến luyến.

Đúng vậy, cô lại quyến luyến sự quan tâm của Kiều Phàm.

Lý trí nói cho cô biết, cô không nên quyến luyến, cô nên mau chóng vứt bỏ.

Nhưng trong lòng cô, lại có chút không muốn.