Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2148



Chương 2148

Khi ý thức được điểm này, cả người cô bị dọa sợ, không dám tin, đây lại là tâm trạng của mình.

Cho nên cô mới nói, cô rất sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ yêu Kiều Phàm.

Đồng thời cũng muốn tìm một người lắng nghe tâm trạng hỗn loạn lúc này của mình, muốn tìm người chỉ dẫn mình.

Cho nên cô dù biết rõ chỗ Tống Vy là đêm tối, cũng gọi điện thoại đến tìm Tống Vy, chính là muốn nói chuyện với Tống Vy, muốn nghe suy nghĩ của Tống Vy.

Có lẽ như vậy tâm trạng cô cũng sẽ dần chuyển đổi lại.

Đầu kia điện thoại, nghe thấy lời của Giang Hạ, toàn thân Tống Vy đều sững sờ, rõ ràng cô không nghĩ tới Giang Hạ sẽ nói vậy.

Nhưng cô lại phải thừa nhận, với những việc Kiều Phàm làm cho Giang Hạ hiện tại, quả thực rất dễ lay động một người phụ nữ.

Dù sao phụ nữ mà, luôn mềm lòng, lại thường thích câu nệ tình yêu, huống hồ Hạ vốn đã yêu Phàm, dù không còn ký ức, nhưng cảm giác và tiềm thức vẫn còn.

Cho nên chỉ cần Phàm tốt một chút với Hạ, khả năng Hạ lại yêu Phàm quả thực cực kỳ cao.

Cũng khó trách bản thân Hạ lại nói vậy.

“Vy Vy, cậu nói tớ nên làm thế nào?” Giang Hạ che mặt, giọng chua xót: “Tớ biết mình không nên tiếp nhận những hành vi này của Kiều Phàm đối với mình, nhưng tớ không có cách nào cự tuyệt.”

Cô ấy bây giờ phải chịu trách nhiệm về vết thương của Kiều Phàm, trong tay Kiều Phàm nắm chuôi ba cô ấy đánh anh ta, anh ta dùng nó để uy hiếp cô ấy, khiến cô ấy phải tiếp nhận những chuyện này, cô ấy không thể cự tuyệt.

Cho nên cô ấy biết rõ mình không thể tiếp nhận Kiều Phàm tốt với mình, lại chỉ có thể tiếp nhận.

Vì cô ấy sợ, sợ nếu mình không tiếp nhận, nếu cự tuyệt, sẽ chọc giận Kiều Phàm, khiến Kiều Phàm lật lọng những gì đã đồng ý với cô ấy trước đó, khiến ba ngồi tù, khiến cô ấy phá thai.

Cô ấy không dám cược!

“Tớ biết, tớ biết.” Tống Vy nghe thấy giọng của Giang Hạ ngày càng sụp đổ, vội gật đầu an ủi.

Cô đương nhiên biết rõ tại sao Giang Hạ không thể cự tuyệt.

Người như Phàm, tính cách quái gở, Giang Hạ cự tuyệt, không biết Phàm sẽ làm ra chuyện gì.

“Vy Vy, tớ bây giờ rất áp lực.” Giang Hạ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hoang mang nói.

Trong lòng Tống Vy có chút chua xót.

Giang Hạ nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Vy Vy, cậu biết không? Tớ đột nhiên cảm giác được sự đau khổ của mình trong quá khứ, rõ ràng tớ không khôi phục ký ức, nhưng tớ chính là cảm giác được.”

“Hạ…” Trong lòng Tống Vy càng thêm không biết là cảm giác gì, vô cùng đau lòng Giang Hạ.

Giang Hạ nhắm mắt lại nói: “Thực ra hai ngày nay tớ thường mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy một số chuyện trước nay chưa từng trải qua, không…có lẽ không phải chưa từng trải qua, vừa khéo ngược lại, nhất định là tớ từng trải qua, là tớ từng trải qua trong quá khứ, vì trong mơ có Kiều Phàm.”

“Cái gì?” Tống Vy hoàn toàn kinh ngạc bởi lời này của cô ấy.

Giấc mơ này ý nghĩa điều gì, không cần nói cũng biết.