Long Vương Dị Giới

Chương 22: Chiến thắng



Chiến thắng thuộc về Lăng Thiên.

Tiếng hô thông báo kết thúc trận đấu của tên thái giám vang lên. Trên khán đài, tứ vương cùng các thành viên trong gia tộc đều há hốc mồm ngạc nhiên trước sức mạnh của nhị hoàng tử Đông phương, không biết trong cơ thể bé nhỏ kia ẩn chứa sức mạnh to lớn đến nhường nào, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đứng phía sau Lăng Quang, Tư Mỹ nuốt nước bọt, thường ngày tiểu long nhân này lúc nào cũng bày ra gương mặt vui vẻ như ánh mặt trời, không ngờ là một cao thủ che giấu năng lực. Còn Lăng Quang và Lăng Kiệt nhìn nhau, không nói lời nào.

Bên cạnh ông là Minh Sơn hớt hả chạy tới kiểm tra tình hình con trai của mình, ông không có lý do tức giận Lăng Thiên vì chính con trai ông đã sử dụng sức mạnh trước với đối phương.

Lăng Thiên la hét mừng rỡ, vẫn không quên chọc tức Minh Thụy đang chết trân trên khán đài, chứng kiến màn sức mạnh cao đến vậy, cô không buồn mà nghĩ đến việc tỉ thí nữa, vì anh trai cô có năng lực như vậy cũng không thể đánh bại tiểu đối thủ trước mắt, huống chi năng lực của cô còn kém xa như vậy, quả nhiên tiểu long nhân này không phải hạng tầm thường chút nào.

Sau cuộc tỉ thí, Lăng Quang cùng hai vị vua còn lại của long giới ngồi tại chiếc bàn bằng đá cẩm thạch sang trọng tại phòng khách của Đông cung, ra lệnh cung nữ phục vụ rót trà, cả ba thưởng thức một ngụm trà, khà một tiếng, bàn luận về trận chiến lúc nãy, người đầu tiên mở đầu cho cuộc nói chuyện là Lưu Lâm, ông tự tay rót trà cho người cùng bàn, cất lời:

“Lăng Quang, con trai út của ông mạnh như thế mà ông không khoe cho tụi tôi biết nhé, thằng bé còn chưa đến tuổi trưởng thành mà đã mạnh như thế rồi, ta cảm nhận được long lực của con ông không phải hạng vừa đâu. Hahaha!”

“Đúng thế, Lăng Quang. Thằng bé rốt cuộc có sức mạnh gì thế? Có phải là sét như ông và con trai đầu không? Lại nói, thằng bé này rất hứng thú với những tên nô lệ của ta, không chừng tương lai lại giống ta cũng nên. Hahaha!!!” – Khang Du vỗ vai Lăng Quang, nhận tách trà từ Lưu Lâm, thổi nhẹ.

“Thôi đi, ta không muốn thằng bé sưu tầm nô lệ nhân loại như ông đâu. Haiz, ta không muốn nó bộc lộ sức mạnh quá sớm, cứ vô tư vô lo như bây giờ lại tốt hơn.”

“Ai làm cha cũng đều muốn như ông cả, không phải vì thân phận chúng ta có chút đặc biệt thì ta cũng không muốn con của ta phải ngày đêm luyện tập đâu.” – Lưu Lâm chống cằm, thở dài một hơi, nhìn đăm đăm vào tách trà phản chiếu gương mặt của ông.

Cả phòng bỗng trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng chim hót, tiếng nước chảy từ bình trà, nghĩ đến những ngày tháng chiến tranh với Tu La tộc vừa qua mà không khỏi ớn lạnh. Từ bên ngoài hành lang, tiếng khóc lóc, năn nỉ của Lăng Thiên vang lên, Lăng Quang sợ con xảy ra chuyện gì, lập tức đứng dậy ra ngoài kiểm tra tình hình.

“Không được, bọn họ là bạn của em đó! Anh đem họ đi đâu vậy?” – Lăng Thiên ôm chân của anh trai mình, muốn giãy đành đạch tại đây chỉ vì Lăng Kiệt không muốn cậu dây dưa với nhân loại.

“Em buông ra, bọn chúng là phàm nhân thấp kém, còn là nô lệ của Nam vương, em thả bọn chúng đã là tội lớn, bây giờ còn muốn nuôi những tên nô lệ dơ bẩn này. Phụ vương mà biết được sẽ đánh đòn em cho xem, buông ra!”

“Hai đứa này, ồn ào cái gì vậy?” – Lăng Quang tức giận, đùng đùng tiến về phía cả hai.

“Phụ vương, là đại ca, đại ca bắt bọn họ đi rồi. Phụ vương mau nói đại ca thả bọn họ đi.” – Nhìn thấy ông, Lăng Thiên buông chân anh ra, chuyển sang ôm cha mình, khóc lóc.

“Bọn họ, con nói là?”

Lăng Thiên chỉ tay về phía những tên nô lệ đang bị trói ở góc bên kia, mắt mũi tèm nhem nhìn ông, Lăng Quang càng thêm bất lực mà giải thích: “Tiểu Thiên, đó là những người thuộc nhân tộc, bọn họ không giống chúng ta, đương nhiên con không thể chơi cùng bọn họ rồi. Hơn nữa, bọn họ không phải là người ở Đông cung mà là ở Nam cung, chúng ta làm sao giữ họ được.”

“Phụ vương, đại ca nói họ là nô lệ. Vậy… nô lệ là gì? Sao lại trói họ như vậy?”

“Nô lệ là những tên thuộc tầng lớp yếu kém hơn long nhân chúng ta, chúng chỉ xứng đáng để hầu hạ chúng ta mà thôi, hoặc có thể… làm giáp sống cho long tộc ta ở chiến trường. Khà khà!” – Khang Du từ trong phòng bước ra, nghe thấy câu hỏi của Lăng Thiên, ông lên tiếng giải thích, cắt ngang lời của Lăng Quang.

“Sao ông lại đối xử với bọn họ như vậy? Không được! Bọn họ cũng giống như chúng ta!” – Lăng Thiên nổi cáu, đứng trước mặt Khang Du đáp lại.

“Tiểu Thiên, không được hỗn xược như vậy, đây…” – Khang Du giơ tay chắn ngang mặt ông, ý bảo để ông trả lời, ngồi khụy xuống để vừa tầm với cậu, để tay lên vai vỗ nhẹ, gương mặt ông có nét âm hiểm hơn, giải thích: “Nhị hoàng tử bé nhỏ, nhân tộc không có sức mạnh như chúng ta, chúng chỉ biết sợ hãi và sợ hãi, nếu không phải vì long tộc chúng ta giúp đỡ, không thì bọn chúng đã thành thức ăn của bọn Tu La rồi. Bọn chúng không những yếu đuối, còn là lũ nham hiểm, lại nói, nếu đại ca của cậu không ra sức bảo vệ bọn chúng thì không bị thương trong chiến tranh giữa Tu La và nhân loại dẫn đến long lực không phải yếu như bây giờ. Cậu nên thù bọn chúng mới phải!”

Vừa nói, sát khí trong người ông tỏa ra như muốn nuốt chửng lấy cơ thể Lăng Thiên, cậu theo phản xạ bước lùi lại, đụng vào chân cha mình, trên người chảy mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên Lăng Thiên từ sau khi được hồi sinh cảm nhận được luồng sức mạnh bá đạo như vậy, vì Lăng Quang không phải là kiểu người lấy sức mạnh ra thị uy, nên cậu đã mặc định trong đầu là cậu mạnh nhất Đông cung, kể cả Long tộc.

“Được rồi, Khang Du. Chuyện đó đã qua lâu rồi, đừng nói những lời khó nghe như vậy trước mặt thằng bé. Còn con nữa, tránh xa bọn người đó đi, long nhân và nhân loại không thể bước chung đường đâu, trở về phòng đi.” – Lăng Quang lạnh lùng nhìn cậu rồi cùng Khang Du trở lại tiệc trà, Lăng Thiên nhìn bóng lưng của ông, mắt nheo lại khó hiểu, càng ngăn cản thì cậu lại càng muốn đối đầu, bọn họ không có sức mạnh thì tại sao phải sợ?

Lăng Kiệt kéo em trai mình trở về phòng riêng mặc cho cậu la hét, giẫy giụa trên người anh. Về lại phòng riêng, anh thả cậu xuống, giận dỗi nên chạy ù vào phòng đóng cửa lại, không quên bỏ lại câu nói to tiếng:

“Em giận anh rồi, đồ keo kiệt!!!”

Vợ chồng Lăng Kiệt không biết phản ứng thế nào, lắc đầu rồi bước đi. Còn Lăng Thiên núp trong phòng, lôi hết sách vở về lịch sử long giới được Tư Mỹ giảng dạy, nhớ lại cuộc chiến giữa Tu La tộc và nhân tộc mà Khang Du vừa đề cập đến, cậu tò mò tại sao không ai nói với cậu về trận chiến này, lật từng trang sách một cách thô bạo, ngạc nhiên không hề có ghi chép gì về chuyện này trong sách hay tư liệu lịch sử, chống cằm chán nản nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài là vườn cây mà mẹ cậu đã tự tay trồng, chăm sóc khi cậu vừa ra đời, thỉnh thoảng có cơn gió lùa qua thảm thực vật kêu xào xạc, Lăng Thiên cảm thấy mọi người xung quanh đang có chuyện gì đó giấu mình, đăm chiêu suy nghĩ một lúc, không có lời giải, chán nản càng thêm chán nản, cậu quyết định tìm bốn tên nhân loại kia nói chuyện.

Tại phòng nghỉ của khách,

Mắt của người long nhân đang nằm khẽ động, rên lên tiếng động nhẹ, nhận thấy có dấu hiệu tỉnh dậy, Minh Sơn cùng con gái vội vàng bước đến giường kiểm tra. Minh Quân từ cơn hôn mê nhớ lại cuộc tỉ thí lúc nãy, đột ngột mở mắt bật dậy, nhưng lại bị cơn đau ùa tới.

“Minh Quân, con thấy thế nào rồi? Còn chưa khỏe chỗ nào không?”

Anh nhìn cha và em gái, không trả lời lại, nghĩ đến trận chiến với Lăng Thiên mà cảm thấy nhục nhã, đường đường là thái tử Bắc quốc lại bị một đứa trẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành đánh bại, thật muốn đội quần trở về. Minh Thụy sợ anh bị thương nặng đến mức không thể trả lời, cô nôn nóng gọi ngự y, Minh Quân giơ tay ngăn cản, lúc này anh mới lên tiếng để trấn an:

“Phụ vương, con không sao. Chỉ là cơ thể còn chút mệt mỏi thôi, nghỉ một lát sẽ khỏe lại thôi.”

“Đại ca, không ngờ tiểu long nhân đó lợi hại như vậy. Đông cung có sức mạnh đó trong tay, về lâu dài sẽ dễ dàng hơn Bắc quốc chúng ta. Ta đã quá xem thường đối phương rồi. Xin lỗi…” – Gương mặt xinh đẹp của Minh Thụy trở nên buồn rầu, xuất hiện vài giọt nước mắt như sương sớm óng ánh chảy dài trên má.

“Không sao, có thất bại sẽ có thành công. Phụ vương, con có chuyện muốn nói với người.” – Xoa đầu em gái mình, lập tức khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị của bậc minh quân, nói với Minh Sơn.

“Có gấp không? Con mới tỉnh dậy, nghỉ ngơi cho khỏe rồi có gì nói sau.”

“Phụ vương, con cảm nhận trên người tiểu long nhân kia… có luồng sức mạnh bí ẩn.”

“Bí ẩn? Ý con là gì?” – Minh Sơn thắc mắc, ra lệnh cho người hầu đem ghế ngồi sát với giường, còn Minh Thụy thì ngồi hẳn trên giường, phía dưới chân của anh.

“Con không biết miêu tả thế nào với người, nhưng tuyệt đối thứ sức mạnh đó không tầm thường chút nào. Nếu để nó cường đại, chắc chắn… sẽ rất khủng khiếp.”

Gương mặt của Minh Sơn tối sầm lại, tay ông siết trắng bệch, nghiến răng nói: “Lăng Quang, ông đã sai lầm rồi!”

Lăng Thiên chạy nhảy từ phòng riêng của cậu tìm bốn tên nô lệ người phàm của Khang Du, phát hiện bọn họ vẫn tiếp tục bị trói tại gốc cây trước phòng khách, cậu rón rén di chuyển đến gần, phát hiện ra tiểu hoàng tử, định lên tiếng nhưng cậu giơ ám hiệu ý bảo đừng lên tiếng.

“Này, phụ vương của ta có làm gì các người không?”

“Long nhân đại nhân, chúng tôi không bị sao ạ.” – Cả bốn dập đầu trả lời cùng lúc.

“Suỵt suỵt, nói bé thôi. Có muốn cùng ta ra ngoài chơi không?” – Lăng Thiên ngồi xổm đối diện với họ, nhỏ giọng rủ rê.

“Ra ngoài?”