Cả bốn tên nô lệ nhân loại đồng thanh hỏi lại, đã không bị giam trong chuồng như súc vật, lần này lại được ra ngoài tự do, không nghe nhầm chứ?
Lăng Thiên ngơ ngạc nhìn bốn người này sao lại cùng nhau nói to tiếng đến thế, ra ngoài là điều bình thường, chớp mắt đáp: “Đúng! Là ra ngoài Đông cung, chẳng lẽ…các ngươi không muốn đi cùng ta à?”
“Long nhân đại nhân, không phải chúng tôi không muốn, là rất muốn, nhưng…” – Bốn người nhìn nhau, không dám nói tiếng, buông tiếng thở chán nản rồi cúi mặt xuống.
“Nhưng cái gì? Có Lăng Thiên ta đây, các người sợ gì chứ? Mau đứng dậy cả đi, ta không thích ai quỳ trước mặt ta cả.”
Bốn người lại nhìn nhau, rồi đứng dậy, một tên ấp úng nói: Là chúng tôi… sợ bệ hạ sẽ trách phạt... Chúng tôi không thể cùng người ra ngoài đâu ạ.”
“Phụ vương…? Những tên ngốc này, đương nhiên phụ vương sẽ không phạt các người đâu. Phụ vương chẳng đời nào bắt nào kẻ yếu cả.”
Bốn người chớp chớp mắt khó hiểu, có phải tiểu long nhân trước mắt này đã có nhầm lẫn gì không? Tên Khang Du kia nổi tiếng là bạo quân với nhiều màn tra tấn sởn gai ốc mà lại nói không bắt nạt kẻ yếu, chắc chắn tên nhóc này có vấn đề rồi.
“Long nhân đại nhân, thứ tội cho tiểu nhân mạo muội hỏi người một câu.” – Một tên trong bốn kẻ nô lệ thẳng thừng lên tiếng trước mặt Lăng Thiên.
Cậu chỉ gật đầu rồi đợi đối phương lên tiếng, im lặng một lúc, tên nô lệ mới bắt đầu hỏi: “Quý danh của đại nhân là gì? Và…người có quan hệ gì với bệ hạ ạ?”
Bọn họ đã bị Khang Du giam cầm lâu như vậy, đương nhiên là biết rõ quan hệ máu mủ của ông ta rồi, bây giờ đối diện lại xuất hiện một tiểu long nhân tự xưng có là con của ông ta, bốn tên nô lệ không nhịn được thắc mắc.
“Lăng Thiên, ta tên Lăng Thiên, ta là nhị hoàng tử Đông cung, thì đương nhiên là con của phụ vương rồi.”
Cả bốn người thở phào, hóa ra là không phải người thân gì với tên bạo quân ấy, làm gì có chuyện cha con khác nhau tính cách như vậy, họ thầm nghĩ.
“Đừng phí lời nữa, mau! Mau ra ngoài dạo với ta nào, ta sẽ cho các ngươi xem, Đông phương đẹp thế nào!” – Lăng Thiên nắm tay hai tên nô lệ kéo đi, ép buộc bọn họ phải đi cùng cậu.
Cậu đương nhiên biết không có sự cho phép của Lăng Quang thì cậu không được ra ngoài, huống chi là dắt theo bốn tên tù nhân này, năm người lén lút thập thò, nhân lúc lính canh thay phiên, đoàn năm người tăng tốc trốn mất.
Trốn ra ngoài thành công, thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả lớp vải, Lăng Thiên nhanh chóng khôi phục lại trạng thái vui vẻ, nắm tay dẫn bốn người vào khu nhà bình dân. Nói là bình dân nhưng với chính sách nắm quyền của Lăng Quang, người dân nơi đây hộ gia đình nào cũng ấm no, đầy đủ, giao thương phát đạt, thúc đẩy nền kinh tế, chính vì vậy ông là vị vua được Đông quốc yêu quý nhất.
Len lỏi giữa các căn nhà để đến được khu buôn bán sầm uất, mùi hương đồ an lan tỏa trong không khí. Tránh bị phát hiện, Lăng Thiên nhanh trí vào một cửa hàng bán áo choàng dày chống gió đang được ưa chuộng ở long tộc, cùng những cặp sừng giả đồ chơi của trẻ em long nhân muốn có cặp sừng to lớn như long nhân trưởng thành, hóa trang cho bốn tên nô lệ. Chưa bị ai phát hiện, năm người hòa chung không khí tấp nập của khu chợ, trên tay Lăng Thiên là đống đồ ăn mà cậu mua tại các gian hàng nhỏ xung quanh, những tên nô lệ trên tay cũng rất nhiều của ngon vật lạ mà ở nhân giới không có.
Dừng chân tại một quán nước nhỏ nghỉ ngơi, uống tách trà nóng và ăn kèm chiếc bánh ngọt đủ màu sắc, lại không bị ai quản thúc, Lăng Thiên cảm thấy đây cũng là một loại hưởng thụ, bỗng cậu lên tiếng:
“Này, ta chưa biết tên của các ngươi. Tên các ngươi là gì, tại sao lại xuất hiện ở đây? Nhân giới có gì thú vị không? Mau kể cho ta nghe đi.”
“Nhị hoàng tử, tôi tên Duy Hùng, còn đây là em trai tôi, tên Duy Lâm. Hai người này là Thanh Duy và Duy Hòa. Chúng tôi không cùng quê, nhưng về tuổi tác thì cũng xem như anh em ạ.” – Một tên xông xáo trả lời, vừa dứt lời lại có tên khác nói tiếp: “Nhị hoàng tử, chắc là cậu chưa xuống nhân giới bao giờ đúng không? Ở chỗ chúng tôi rất đẹp, có cánh đồng, có biển, có núi to, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa.”
Lăng Thiên từ lúc hồi sinh đến nay, cậu chỉ được nghe về nhân giới qua lời kể của Tư Mỹ và trong sách, còn chưa có cơ hội được bay ra khỏi lãnh thổ Đông quốc, nghe lời giới thiệu của bốn tên nô lệ, mắt cậu sáng rực, tò mò trỗi dậy, sau đó cậu yêu cầu bốn người nói thêm về nhân giới. Tiếng cười nói giòn tan vang khắp con phố. Bỗng chốc cả con phố trở nên yên ắng, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân dồn dập từ xa đang tiến gần lại đây, nãy giờ vui vẻ quá quên để ý xung quanh, người dân xung quanh như đã quá quen với những tiếng động này, họ vội vàng dọn dẹp những gian hàng đang bày biện ra ngoài cho gọn gàng như tránh thứ gì đó. Tiếng vó ngựa chậm dần, chỉ còn tiếng lốc cốc bước đi nhẹ nhàng, tiếng bước chân của giảm lại, từ xa là một đội quân với trang bị vũ khí đầy đủ, đi đầu là một long nhân cưỡi trên chiến mã một sừng oai phong, thân mặc giáp. Lăng Thiên ngạc nhiên, vì nếu muốn bắt cậu thì không cần phải điều động quân đội thế này, đây chắc hẳn là một tên chức quyền cao cấp nào đó, cậu khịt mũi, khinh thường ra mặt, từ trước đến nay, cậu luôn không thích những tên ỷ có chút quyền lại ra vẻ.
Những gian hàng hai bên đường dọn dẹp gọn gàng, chừa ra lối đi rộng rãi sạch sẽ, đội quân đi đến đâu, người dân xung quanh đều cúi chào hành lễ đến đó, bốn tên nô lệ ngạc nhiên nhận ra long nhân đi đầu kia, vội vàng quỳ rập xuống để tránh lộ mặt, còn Lăng Thiên vẫn chung thủy mà nhìn đội quân bước đến.
Nhìn thấy một tiểu long nhân không hề cúi chào mình, long nhân ra lệnh dừng di chuyển, mắt hướng đến cậu, lạnh lùng nói: “Tiểu long nhân này là con của ai, gặp ta mà không chào, người dân tại nơi đây thật quá to gan!”
Đúng như với mong đợi, Lăng Thiên nhanh miệng mở lời khiêu khích đáp lại: “Lão tử là con của ai thì là chuyện của ngươi sao? Ngươi không chào ta, tại sao ta phải chào ngươi chứ? Không thích chào đấy, làm gì nhau? Ngon thì nhào vô khô máu!” – Hai tay khoanh lại, cố ý chọc tức đối phương quả đúng là nghề của cậu, thật sự muốn biết xem long nhân trước mặt có chức quyền gì mà phải khua chiêng gõ trống đến đây như thế.
Đối phương bật cười, khác với kết quả mong đợi của cậu, lần đầu tiên hắn chứng kiến một tiểu long nhân còn chưa đến tuổi trưởng thành gan dạ thế này, cởi nón giáp đưa cho hộ vệ cầm, hắn tiến lại gần cậu, với chiều cao chênh lệnh nên người trước mắt cậu ngồi khom xuống để hai gương mặt được đối diện, lúc này, tên long nhân thân phủ kín giáp mới đáp lại: “Tiểu long nhân này mồm miệng không tệ đâu, có điều… cho dù là trẻ con thì thái tử ta cũng không tha đâu.” - Vừa dứt lời, tay trái của nam nhân mặc giáp nhanh như chớp muốn bóp cổ Lăng Thiên, chênh lệnh chiều cao, hình thể, đối phương nghĩ rằng sẽ dễ dàng giết chết long nhân nhỏ bé này.
Lăng Thiên một tay chụp lấy cổ tay của hắn, phá đòn của nam nhân có ý đồ độc ác này khiến hắn ngạc nhiên về cậu, muốn rút tay về cũng không được, cổ tay đã bị long nhân nhỏ bé này giữ chặt. Tay còn lại của hắn nổi lên từng lớp vẩy xếp thành móng vuốt sắc bén, chém vào mặt của cậu, buông tay đối phương, cậu nhảy lùi về phía sau.
“Hê hê… Đồ con gà. Thua một đứa trẻ. Lêu lêu!” – Không bày ra tư thế chiến đấu, ngược lại cậu xoay mông về phía hắn, lắc lắc chọc tức.
Hằn gầm gừ, răng nanh mọc dài ra, hai bàn tay nổi đầy lớp vẩy tạo thành bộ găng tay vuốt kinh dị, chuẩn bị hướng tới phía cậu nhưng lại khịt mũi như nhận ra mùi hương gì đó, xoay đầu nhìn xung quanh, người dân sợ hãi không dám ngẩng mặt lên, ai nấy đều run rẩy cúi gầm mặt xuống mặt đất. Bước đi tìm mùi hương đó, thô bạo nắm cổ áo của người đang quỳ kéo lên để nhìn rõ khuôn mặt, rồi thô bạo thả tay để họ rơi tự do. Lăng Thiên cảm nhận được hắn đang tìm thứ gì, bước chân của long nhân mặc giáp này dừng lại trước bốn tên nô lệ không dám hó hé, cúi mặt sát mặt đất, không dám thở mạnh, tay chân run lẩy bẩy. Dùng khí lực đánh bay cả bốn văng vào vách tường, máu từ miệng bọn họ phun ra từng ngụm, tức giận gầm lên, phát ra tiếng nói: