Long Vương Dị Giới

Chương 25: Giấc mơ



“Tiểu hoàng tử, người đừng cố gắng giúp chúng tôi làm gì, cũng vô ích thôi. Chúng tôi đã kí khế ước bằng máu quan hệ chủ nô với tiểu chủ nhân rồi, nếu trốn đi sẽ bị bạo phát cơ thể. Người nên trở về thì hơn.”

Lăng Thiên chớp chớp mắt liên tục, cậu là lần đầu nghe về chuyện khế ước, tự đoán rằng nó là thứ ràng buộc bốn người này với tên long nhân ác độc kia, nhưng vẫn cố chấp dùng long lực tháo bỏ sợi xích đang treo cả bốn lơ lửng trong lồng, hai tay vặn nhẹ trên song sắt để tạo lối vào. Tiếng xích cùng song sắt va chạm vào nhau vang lên tiếng leng keng ồn ào. May mắn xung quanh không có lính canh nào kiểm tra, Lăng Thiên đỡ từng người ra khỏi lồng, cõng họ trở về phòng riêng của mình. Phải di chuyển tám vòng cả đi lẫn để giúp bốn người trốn thoát thành công, Lăng Thiên bắt đầu thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm áo và trên trán.

“Tiểu hoàng tử, cậu thật khỏe, có thể dễ dàng cõng nam nhân trưởng thành mà leo trèo chạy trốn như vậy, quả thật không phải là long nhân bình thường.” – Duy Hòa nhanh nhảu nói.

Lăng Thiên không nói gì vì quá mệt, cậu chỉ gật đầu rồi cười mỉm, đưa tầm mắt xuống nhìn đôi chân của đối phương bị đánh gãy, muốn dùng tay kiểm tra tình trạng nhưng lại sợ họ đau, ra hiệu bảo mọi người im lặng để cậu tìm ngự y. Tắt đèn tối om, cậu khóa cửa kĩ càng rồi lén lút trốn đi.

Tuy bữa tiệc chưa tàn, Lăng Kiệt với hôn thê của mình không thể tiếp tục ngồi nghe những lời sáo rỗng của Khang Quân được nữa, cả hai xin phép rời sớm. Trên đường trở về phòng, Tư Mỹ tức giận mắng chửi nặng nhẹ, Lăng Kiệt phải an ủi lắm mới làm cho cô bớt nóng.

“Chẳng mấy khi anh về, chi bằng đêm nay chúng ta tổ chức bữa tiệc rượu nhỏ tại vườn trước phòng đi, vừa ngắm trăng vừa ăn thịt nướng, thì còn gì bằng.” – Cảm thấy tâm tình đã khá hơn, dạo bước trên hành lang, cô nhìn mặt trăng to tròn sáng vằng vặc, lên tiếng rủ rê chồng mình.

“Được, theo ý em hết.” – Anh nắm tay cô, bàn tay cô nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay của anh, nhìn nhau trìu mến rồi cùng nhau bước đi.

Bất chợt Lăng Kiệt dừng lại, Tư Mỹ ngạc nhiên, phía trước là dãy hành lang được thắp đèn sáng trưng, nhưng không một bóng người canh gác, cô cũng lấy làm lạ vì đây là nơi ở của hoàng tộc thì đương nhiên phải có lính canh gác dày đặc hơn, bây giờ lại không có ai.

“Lăng Kiệt, chúng ta…”

“Suỵt! Ta ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng không phải là của long nhân.”

“Không phải của long nhân?”

Lăng Kiệt gật đầu, trong đầu cả hai đã sớm có đáp án, đây là long giới, mùi máu không phải là của long nhân thì chắc chắn là từ bốn tên nô lệ của Khang Du, vốn đã không ưa nhân loại, Lăng Kiệt lần đầu tiên tức giận, hầm hực tiến về phòng Lăng Thiên.

Thô bạo mở tung cánh cửa bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo trên mặt, Lăng Kiệt với cơ thể đầy sát khí tiến vào, trước mặt anh là bốn tên nô lệ đang được ngự y giỏi nhất trong cung bất lực mà băng bó vết thương trên người họ, ngồi bên cạnh năm người chính là em trai anh, tọa trên ghế lắc lắc đuôi, đung đưa chân thoải mái. Trông thấy anh trai mình, Lăng Kiệt từ trên ghế ùa ra, định ôm lấy anh nhưng bị hai tay anh giữ cơ thể cậu lại.

“Tiểu Thiên, anh nói với em bao nhiêu lần rồi? Đừng có dây dưa với đám người này, chết tiệt! Bọn súc vật này không đáng để chúng ta cứu!”

Lần đầu tiên bị anh trai mình quát mắng, Lăng Thiên như chết trân, ngơ ngác nhìn anh, lần này cậu không khóc, bước lùi về phía bốn tên nô lệ đang được trị thương, giơ hai tay che chắn cho họ, ương bướng cãi lại: “Anh, bọn họ đang bị thương. Nhân loại không có sức mạnh, chúng ta đương nhiên phải bảo vệ bọn họ rồi.”

“Bảo vệ? Tư Mỹ, mau gọi cho người của Nam vương đến đây bắt bọn chúng về, lũ súc sinh này không được ở lại chỗ chúng ta thêm một khắc nào nữa.” – Cả cơ thể tỏa ra luồng sát khí đang giận dữ, ngoảnh mặt về phía Tư Mỹ vừa đuổi kịp anh đến tận phòng, buông một câu lạnh lùng, mặc kệ em trai mình có ngăn cản, anh một tay nhấc cả người cậu lên, cho dù có vùng vẫy cũng không được gì.

“Nếu không có bọn chúng, sức mạnh của ta không trở nên như bây giờ, nhân loại là lũ xảo quyệt, bọn chúng vốn dĩ không đáng tin tưởng. Nếu ta còn thấy em cứu bọn họ lần nữa, ta sẽ nói phụ vương giam lỏng em một năm. Còn các ngươi, đã bỏ bùa mê gì với thằng bé? Nếu ta mà là Khang Quân, e rằng ta đã giết chết các ngươi từ lâu rồi.”

Bốn tên nô lệ sợ hãi, nhưng không dám ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ cúi gầm mặt xuống, đã quen với thân phận nô lệ trong thời gian dài, đã không còn ý định phản kháng nữa, chỉ có cam chịu.

Ví như là bình thường, Tư Mỹ sẽ bảo vệ cho tiểu hoàng tử, nhưng đối phương lại là phàm nhân, mặc dù không thù không oán với bốn người bọn họ nhưng cô tuyệt đối không thể kìm lòng khi nghĩ đến vết thương trên người Lăng Kiệt, chạy vội vã trên hành lang, tìm người của Nam vương để thông báo. Rất nhanh, người của Khang Du đã đến tận nơi, Lăng Thiên bị anh mình giữ chặt cơ thể, mắt chứng kiến bốn tên nô lệ bị đưa đi trước mặt mình, cố gắng tụ lực để sử dụng sức mạnh nhưng lần này cơ thể không nghe lời cậu, bất lực mà khóc òa lên.

Tiệc tàn khá muộn, cả người Lăng Quang cùng bằng hữu của ông nồng nặc mùi rượu, ai cũng loạng choạng quay về, ông bây giờ rất đau đầu, muốn được nghỉ ngơi ngay lập tức, chắc chắn bây giờ Lăng Thiên đã ngủ, mọi hành động của ông nhẹ nhàng lại, sợ đánh thức con trai mình.

Bước vào phòng, vẫn là căn phòng quen thuộc, nhưng lại không thấy bóng dáng của con trai út, đầu óc đã tỉnh hơn đôi chút, nhanh chóng gọi người đi tìm, còn ông thì đầy sự lo lắng đang dâng lên. Bỗng, nghe tiếng khóc từ đâu dội đến, Lăng Quang tức tốc chạy đến nơi phát ra tiếng khóc đó, vì chỉ cần nghe qua thôi là đã biết chủ nhân tiếng khóc đấy là của ai.

“Bây giờ còn chưa ngủ, Lăng Kiệt chắc chắn đã trêu gì thằng bé rồi.” – Vừa đi vừa lẩm bẩm, say rượu làm ông cảm thấy hơi chóng mặt.

Vừa trông thấy ông, Lăng Thiên chạy đến ôm chân khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi tèm nhem, vừa khóc vừa kể lể: “Phụ vương, phụ vương, đại ca bắt nạt con…”

“Phụ vương, nghe con giải thích. Lăng Thiên lại tiếp tục cứu những tên nô lệ kia. Còn mời ngự y đến chữa trị cho bọn chúng.” – Lăng Kiệt vẫn duy trì ánh mắt lạnh như băng, cung kính hành lễ đáp.

“Tiểu Thiên! Ta đã dặn con không được đến gần bọn chúng, tại sao con không nghe?”

Không được phụ vương bênh vực, còn bị quát thêm, Lăng Thiên thấy thế càng khóc to hơn, giọng nói bị tiếng khóc lấn át khó nghe hơn: “Con giận người, sao người lại bênh đại ca, phải bảo vệ kẻ yếu chứ.”

“Vẫn chưa ngủ à? Nhờ các người mà ta đã bắt được bốn tên súc sinh kia rồi, cảm tạ!” – Khang Du bước đến cắt ngang lời của cậu, tay cầm bốn sợi dây xích nối dài đến vòng cổ của bốn thân thể đang khổ sở bò trên mặt đất.

“Nam vương, hy vọng ngài sẽ quản thúc bốn người này chặt chẽ hơn, tiểu hoàng tử Lăng gia chúng ta rất hiếu kỳ bởi người lạ.” – Lăng Kiệt không nhanh không chậm đến trước mặt ông, gương mặt lạnh tanh, mở miệng nói.

“Thái tử, ta hứa sẽ trông coi bọn chúng cẩn thận. Yên tâm, qua ngày mai tiểu long nhân sẽ không thấy bọn chúng nữa đâu. Rượu thật làm ta chóng mặt, ta về nghỉ ngơi trước đây. Lăng Quang, ngày mai gặp lại ông! Hahaha!”

Không kịp chạy ra ngoài phòng nhìn bốn người bạn nhân loại lần cuối trước khi bị đưa đi, cả cơ thể nhỏ bé bị Lăng Quang ôm chặt, chỉ có thể khàn giọng khóc to.

Cứ thế đã đến nửa đêm, Lăng Thiên khóc khản cổ, thấm mệt mà ngủ quên trên vai Lăng Quang, vừa đau đầu, lại còn phải dỗ dành cậu nín khóc, bản thân ông cũng kiệt sức, đỡ cậu nằm xuống giường, một đêm vật vã lại trôi qua.

Mặt trời đã lên cao, nhưng người trên giường vẫn còn ngủ say, thỉnh thoảng còn có tiếng ú ớ mơ màng, một chân trên giường, một chân rơi tự do, ngay cả chăn còn không đắp được tử tế, trên giường là một đống gối bừa bộn xung quanh Lăng Thiên.

Vì tối hôm qua ngủ khá muộn nên Lăng Quang không muốn đánh thức cậu. Khuôn mặt cậu bỗng chốc nheo lại, phát ra tiếng khóc rên rỉ không phát ra thành lời. Trong tiềm thức đang say ngủ của vị hoàng tử này, một hình bóng đen tối xuất hiện từ trong làn sương khói mờ mịt, không nhận ra được hình dạng, chỉ có đôi mắt đỏ rực giữa hình bóng đen thui và làn khói. Luồng khí hắc ám từ chiếc bóng lan tỏa khắp tiềm thức của cậu, nhanh chóng làm cho mọi thứ xung quanh trở nên u tối, từ không gian đang bị vấy bẩn bởi khí lực hắc ám phát ra tiếng gầm gừ đáng sợ.

Lăng Thiên đối diện với đôi mắt khổng lồ, bên dưới là bốn thân hình quen thuộc, cậu lập tức nhận ra đó chính là bốn tên nô lệ, vội vàng chạy đến nhưng đã bị bóng đen há miệng đầy những răng nhọn hoắt nhai nát chảy đầy máu tươi, mùi máu tanh lan khắp không gian, vọng lại những tiếng hét đau đớn.

“Kẻ yếu nên bị loại bỏ!” – Bóng đen ngày càng to hơn, đôi mắt đỏ như vũng máu đang chảy trên mặt đất, cất lời.

“Ngươi…ngươi là ai?” – Chứng kiến cảnh bạo lực như vậy, cậu không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng đứng vững.

“Ta là… ngươi.”